9/10/12

Chap 6.Thích nghi

Hình chỉ mang tính minh hoạ
Hôm nay có lẽ là ngày đen đủi nhất của Sheren kể từ khi cô bắt đầu đi làm,Wayne không những đã phê bình cô trước mặt mọi người mà còn làm tổn thương nghiêm trọng đến sự tự tôn của cô.
Anh ta nói:”Tôi mặc kệ bây giờ cô là Sheren hay Elaine nhưng mà tôi muốn cấp dưới của mình phải là những người chuyên nghiệp” .

Sheren cãi lại :”Tôi không chuyên nghiệp chỗ nào,tôi cũng đã rất cố gắng mà”.

Wayne cầm xấp tài liệu trong tay đưa cho Sheren:”Cô nhìn đi,đây là hợp đồng mua bán mà cô lại đánh Trung văn và Anh văn lẫn lộn trong đó làm sao khách hàng hiểu được,cả điều cơ bản đó mà cô cũng đợi tôi nhắc nữa hay sao?”

Sheren thấy mọi người trong phòng làm việc đều nhìn mình,cô càng giận hơn nữa.Xưa nay mọi người đều khen tác phong làm việc của cô chuyên nghiệp ,vả lại trước nay chỉ có Sheren quát người ta chứ chưa từng có ai nói như tát nước vào mặt cô vậy.

Sheren nổi cáu:”Âu Văn Vỹ nếu tôi làm sai anh cứ nói tôi sẽ làm lại,anh có cần phải ở trước mặt nhiều người nói tôi như vậy không?Tôi đã đánh 5 bản hợp đồng chỉ trong vòng nửa buổi sáng.Anh nói đi tôi không chuyên nghiệp chỗ nào”.

Wayne nghe Sheren nói thì cười mỉa mai :”5 bản hợp đồng,cô có biết nếu tôi đưa 5 bản hợp đồng này cho khách hàng ký thì công ty này phải thiệt hại bao nhiêu không?Là hơn 5 triệu đó thưa cô”

Sheren lúng túng nhìn Wayne:”Cái gì…hơn 5 triệu …tôi…”

Wayne quăng mớ tài liệu xuống bàn,gắt lên:”Đây là một công ty không phải cái chợ,cái tôi cần là một người biết suy nghĩ ,có trách nhiệm chứ không phải một người chỉ biết làm mà không suy nghĩ như cô,chỉ cần nhiêu đó thôi là tôi đã đủ lý do để sa thải cô rồi”

Sheren trước nay chưa từng bị đối xử như vậy,nếu có chuyện gì cần giải quyết là Hà Phi sẽ giúp cô ngay.
Giờ đây cô phải tự giải quyết mọi việc, còn cái tên Âu Văn Vỹ đáng ghét kia nữa chứ, làm gì mà nghiêm túc đến vậy chứ
Tại sao cô lại không được làm việc cạnh Simon mà phải là cấp dưới của hắn ta chứ ,ngay trong ngày đầu đi làm mà hắn ta đã muốn sa thải cô rồi.

Sheren càng nghĩ càng tức giận lại bối rối trong nhất thời không biết nên làm sao chỉ đứng lặng ở đó,mắt rưng rưng như muốn khóc ,đúng lúc này một giọng nói vang lên:”Không làm phiền mọi người chứ?”

Wayne nhìn sang thì ra là Simon đang đứng ngoài cửa,anh nói:”Simon có chuyện gì không?”

Simon bước vào cười nói:”Wayne à,bản hợp đồng của tập đoàn Tinh Hạo có chút vấn đề tôi muốn hỏi anh ,hay chúng ta đến phòng tôi một lát được không?”

Wayne nhìn Simon nói:”Được thôi,tôi cũng có chuyện cần nói với anh”,rồi anh ta quay sang nhìn Sheren đang đứng im thin thít bên cạnh,nói:”Còn cô,hãy suy nghĩ kỹ những gì lúc nãy tôi nói.Nếu cảm thấy công việc này không thích hợp cô nên chuyển sang làm nơi khác đi.Còn nếu muốn tiếp tục làm việc ở đây thì hãy tỉnh táo một chút”.

Nói rồi anh ta cùng Simon ra ngoài bỏ lại Sheren một mình,thấy vậy mấy đồng nghiệp xung quanh đi đến an ủi Sheren .
Họ nói Wayne vốn là người rất nghiêm khắc với cấp dưới ,cô chỉ cần cố gắng một chút là được.
Sheren giận lắm ,cô nghĩ:”Âu Văn Vỹ tôi nhất định phải cho anh thấy sự chuyên nghiệp của tôi”.


Hà Phi cứ nắm lấy tay Nhã Như mà chạy đến một con phố khá đông đúc anh bỗng dừng lại.
Nhã Như nhìn anh hỏi:”Dẫn tôi đến đây làm gì?”

Hà Phi cười nói:”Anh đưa em đến đây tìm cảm xúc”

Nhã Như nghi ngờ nhìn anh ta:”Tìm cảm xúc?…ở đây sao?”

Hà phi nói:”Tâm Lan em xem nơi này đông đúc ,nhộn nhịp.Cả tháng qua em chỉ nằm trong bệnh viện nên không được thoải mái,anh đưa em tới đây là để thay đổi không khí.Bây giờ em muốn làm gì cũng được”

Nhã Như nhìn Hà Phi trong một thoáng cô lại có cảm giác như được gặp lại Tiểu Kiệt mà lúc nhỏ hay chơi cùng cô,có lẽ do Hà Phi có nét gì đó làm cô nhớ đến Tiểu Kiệt.
Có lẽ vì Hà Phi cũng tốt bụng hay là vì dáng vẻ anh ta có nét giống Tiểu Kiệt,Nhã Như chỉ biết khi ở bên anh cô cảm thấy rất an toàn. Chính vì vậy mà lúc ở trong bệnh viện cô đã thuận miệng gọi Hà Phi là anh mập chăng?

Thấy Nhã Như cứ nhìn mình chăm chăm,Hà phi gọi:”Tâm Lan em không sao chứ?”

 Nhã Như ngẩng người một lúc rồi nói:”Không sao,chẳng phải mọi ngày tôi muốn làm gì anh cũng phản đối sao?”

Hà Phi cười nhìn Nhã Như:”Hôm nay em muốn ăn gì ,uống gì ,làm gì hay đi đâu anh đều đồng ý.Hôm nay hãy quên mình là ai đi vui vẻ tận hưởng cuộc sống là được rồi”

Nhã Như thầm nghĩ:”Quên mình là ai,mình thật sự có thể quên sao?”rồi cô mỉm cười nhìn Hà Phi:”Vậy ở đây có đặc sản gì,món ngon gì,nơi nào vui anh giới thiệu đi”

Hà Phi cười hà hà nói:”Chuyện đó em yên tâm,bây giờ chúng ta đi ăn vặt trước ha”

Hà Phi đưa Nhã Như dạo khắp nơi mua đủ thứ món ăn vặt là bánh tiêu,bánh dứa ,kẹo đậu phộng…mỗi món Nhã Như chỉ nếm một ít thôi mà đã cảm thấy no rồi.
Anh chàng Hà Phi này nhìn ngô ngố nhưng khi làm việc lại rất nhanh nhẹn ,nơi nào có đồ ăn ngon anh ta đều biết ,khi mua còn kì kèo trả giá với mấy người bán nữa .
Món nào mà Nhã Như chê là anh ta đều xơi hết,nhìn anh ta ăn uống vui cười khiến Nhã Như càng nhớ tới Tiểu Kiệt.

Đôi lúc cô ngẩng đầu nhìn lên trời tự hỏi không biết ở trên đó anh sống có tốt không?
Anh có còn nhớ tới người bạn này không?
Anh đã từng nói với cô:”Nếu em nhớ anh hãy nhìn lên trời anh sẽ luôn ở đó để mãi dõi theo em ,bảo vệ em”.

Nhã Như vẫn đang mơ màng, ngơ ngẩng bỗng cô thấy má mình mát lạnh,thì ra Hà Phi đang cầm một ly trà sữa áp vào má cô.Anh cười hỏi:”Tâm Lan em đang nghĩ gì vậy?”

Nhã Như chỉ nhìn anh nói:”Không có gì…Hà Phi giờ chúng ta làm gì?”,đưa cho Nhã Như ly trà sữa anh ta nói:”Nè của em đó,nếu em vẫn còn đói thì chúng ta đi ăn tiếp nha”

 Nhã Như tròn mắt nhìn anh ta như sinh vật lạ ,cô nói:”Tôi no đến sắp đi không nổi rồi đây…anh vẫn còn đói sao?”.

Hà Phi cười gãi đầu nói:”À không anh no rồi,vậy hay là bây giờ chúng ta đi xem phim nha.Anh nghĩ xem phim có thể giúp cho em nhanh chóng nhập vai hơn,em thấy sao?”

Nhã Như suy nghĩ rồi nói:”Có lẽ đây là ý hay ,vậy chúng ta đi thôi”

Hà Phi cười nói:”Được rồi nhưng em phải hoá trang đã”

”Sao phải hoá trang?”Nhã Như hỏi

Hà Phi nhìn cô một lúc rồi nói:”Trước kia em ngôn ngoan bao nhiêu bây giờ lại ngốc bấy nhiêu.Cứ thế này mà vào rạp chiếu phim sao?”

Nhã Như chợt hiểu ra bây giờ cô là Hứa Tâm Lan không phải Lâm Nhã Như,cô đang là một người nổi tiếng chứ không phải một cô nhân viên văn phòng như trước.
Hà Phi nhìn Nhã Như nói:”Tâm Lan em lại đang suy nghĩ gì nữa vậy?”

”Không có gì chúng ta đi hoá trang”
Hà Phi dẫn Nhã Như ra xe lấy một chiếc kính mát và một cái khăn choàng đưa cho cô.Hà Phi đứng đó nhìn Nhã Như loay hoay đeo kính rồi quàng khăn anh chỉ mỉm cười .

Kể từ khi Tâm Lan tỉnh lại Hà Phi luôn thấy cô có nét gì đó rất khác với trước kia,cảm giác này thật lạ,cô không còn hoạt bát như trước mà chỉ thu mình về một góc nhìn mọi thứ diễn ra.
Tâm Lan lúc trước cho người ta cảm giác cô ấy muốn là sẽ có mọi thứ trong tay
Đôi lúc Hà Phi tự hỏi trong lòng cô đang nghĩ gì,có lẽ như đạo diễn Dương đã nói nên quên đi quá khứ bắt đầu lại từ đầu.

Nhã Như đã hoá trang xong cô nhìn sang Hà Phi nói:”Hà Phi xong rồi chúng ta đi thôi”,Hà Phi nhìn cô nói:”Tâm Lan em định xem phim gì?”

Nhã Như nói nhỏ:”Elaine”

”Sao cơ?”

Nhã Như mỉm cười nói:”Sau này nếu không có ai hãy gọi tôi là Elaine”

Hà Phi nhìn Nhã Như rồi anh cười nói:”Được chỉ cần em muốn thì sau này anh sẽ gọi em là Elaine”.

Kể từ sau khi từ phòng Simon trở về,Wayne đã sai Sheren làm hết việc này đến việc khác từ photo tài liệu,tính toán sổ sách,cả những việc vớ vẩn như lục lại mớ hồ sơ cũ đã mốc meo hơn 2 năm trước.
Chưa dừng lại ở đó ,Wayne còn muốn Sheren soạn lại số hợp đồng mà lúc sáng cô đã làm sai,anh ta nói sẽ cho cô 1 ngày nếu vẫn không xong thì tự nộp đơn xin nghỉ.
Đối với Sheren mà nói 1 ngày là quá ít,tuy là trước đây cô cũng từng có ý định làm thư ký và đang theo học lấy bằng nhưng đó cũng là chuyện của 6,7 trước rồi.

Người ta hay nói trăm hay không bằng tay quen mà,cho nên khi mọi người đã ra về thì Sheren dù không nguyện ý cũng phải ở lại đây tiếp tục làm cho xong mấy bản hợp đồng chết tiệt kia.
Sheren vừa đánh máy vừa rủa:”Âu Văn Vỹ anh đúng không phải là đàn ông mà,nếu mà ai sau này lấy phải anh đúng là xui xẻo ba đời mà”
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG