Hình chỉ mang tính minh hoạ |
Nhã Như đã ngồi xem hơn 15 phút rồi mà cũng không thấy Hà Phi đâu,anh ta nói với cô là ra ngoài mua bắp rang mà sao lại đi lâu như vậy.
Nhìn quang cảnh trong rạp khiến Nhã Như nhớ lại khi lần đầu hẹn nhau đi chơi anh đã dẫn cô đi xem phim,đó cũng là lần đầu cô đến rạp chiếu phim.
Khi đó họ đã cùng xem phim Titanic, xem xong bộ phim đó cô đã khóc rất nhiều.
Khi đó ,anh đã ôm cô vào lòng nói rằng:”Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em,anh sẽ luôn bảo vệ cho em,sẽ không để ai làm tổn thương em như Jack mãi mãi bảo vệ Rose”.
Đây xem như lời hứa anh dành cho cô,nhưng mà đời người có mấy ai được như ý ,cái ta có được chưa chắc là cái ta mong muốn.
Mọi người mà cô yêu quý đều nói sẽ không bỏ rơi cô,sẽ luôn ở cạnh cô nhưng từng người, từng người lại lần lượt rời xa cô.
Nhã Như tưởng chừng như mình đang xem lại một thước phim chỉ có điều nữ chính trong phim lại là cô.
Khi anh nói lời chia tay ,Nhã Như rất buồn nhưng cô ép mình không được khóc vậy mà giờ đây,ngay tại nơi này khi nhớ lại những hồi ức xưa cô lại khóc,nước mắt cứ thi nhau rơi xuống .
Nhã Như đã từng nghĩ nếu tai nạn lần này khiến cô mất đi trí nhớ thì hay quá,khi đó cô quên đi bản thân là ai , quên Tiểu Kiệt,quên anh,quên đi những điều không vui thì sẽ không còn đau khổ ,phiền muộn nữa.
Con người là vậy đó ,cái gì muốn quên thì ta lại càng nhớ,cứ như là dùng một con dao khắc lên một tảng đá,muốn xoá đi cũng không được,khi bụi thời gian phủ lên tảng đá đó thì những ký ức đó sẽ tạm thời ngủ yên.
Nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua lớp bụi đó bị thổi bay thì ký ức lại trở về ,lúc này nó còn sống động và chân thật hơn bao giờ hết.
Phim đang tới đoạn vui nhộn mọi người trong rạp đều cười ồ lên,chỉ có Nhã Như là ngồi đó lặng im ,nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Đột nhiên có một người đưa cho cô tờ khăn giấy rồi hỏi:”Elaine, phim này hay không?”
Lời nói của Hà Phi đã kéo cô về với thực tại,Nhã Như cầm lấy khăn giấy, nhìn Hà Phi rồi nói:”Tôi cũng không biết nữa”
Hà Phi tiu nghỉu nhìn Nhã Như :”Vậy sao em khóc?” đáp lại anh chỉ có sự im lặng.
Kể từ khi gặp Nhã Như ở bệnh viện đến giờ, mỗi khi Hà Phi hỏi Nhã Như điều gì đó thường cô sẽ lặp lại câu hỏi của anh sau đó suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời,còn nếu không cô sẽ im lặng thay cho câu trả lời.
Hà Phi nghĩ tuy quen biết Tâm Lan 5 năm nhưng lại anh chỉ có thể là người quản lý của cô trên danh nghĩa mà thôi ,trước đây cũng vậy bây giờ vẫn là như vậy,sau này cũng sẽ như vậy ,anh mãi vẫn sẽ không hiểu được cô đang suy nghĩ gì.
“Hắc xì…. hắc xì… hắc xì…sao mà tự dưng mình lại ngứa mũi vậy nè”Wayne vừa xoa xoa mũi vừa nói.
Chợt chuông điện thoại reo,Wayne cầm điện thoại lên nghe:”A lô Simon à,có chuyện gì không...hắc xì…hắc xì…”.
Simon ở đầu dây bên kia trả lời:”Wayne anh bệnh à,tôi định nhờ anh nhưng nếu anh bệnh thì thôi để tôi nhờ Chris”
Wayne nghe Simon có việc nhờ liền lên tiếng :”Không sao chỉ là dị ứng thôi,mà có chuyện gì gấp sao?”
”Ngày mai tôi phải qua Mỹ họp gấp bây giờ đang chuẩn bị tài liệu của hạng mục cao ốc Vỹ Đình”
Wayne hào hứng nói:”Vậy là anh quyết định hợp tác cùng Tinh Hạo sao?Tốt quá rồi…”
”Phải nhưng mà tài liệu chi tiết hôm nay tôi đã đưa anh một bản rồi,còn bản kia tôi đã để ở văn phòng” Simon ôn tồn nói
Wayne đứng bật dậy nói:”Vậy để tôi đến phòng làm việc lấy cho anh,việc quan trọng như vậy nhờ Chris không được tiện lắm dù sao đây cũng là cơ mật của công ty”
”Vậy phiền anh nha Wayne,tôi phải chuẩn bị hồ sơ tiếp đây…”Simon chưa nói xong thì Wayne đã gác máy.
Simon vốn tưởng sáng nay họ vẫn có một chút ý kiến bất đồng về việc có nên giữ Sheren lại không,Wayne sẽ giận Simon không ngờ khi nghe đến công việc anh ta lại hào hứng như vậy .
Simon mỉm cười nghĩ:”Wayne à, lúc nào cũng hăng hái trong công việc, không biết đây là ưu điểm hay nhược điểm của anh nữa?”.