9/10/12

Chap 5.Vai trò mới,rắc rối mới

Hình chỉ mang tính minh hoạ

Hôm nay là ngày đầu tiên Tâm Lan đi làm kể từ khi trở thành Lâm Nhã Như.
Bước đến công ty với diện mạo hoàn toàn mới chiếc váy màu lam ,cài một chiếc kẹp cùng màu trên tóc cùng đôi giày cao gót đắt tiền trông cô chẳng khác gì minh tinh

Tâm Lan nghĩ dù sao thì bây giờ trong mắt mọi người cô là  Nhã Như nhưng cũng không thể làm bản thân mất mặt được.
Tâm Lan đã mạnh tay sắm quần áo,giày dép,son phấn bằng thẻ của Nhã Như .


Trước đó Tâm Lan cũng đã xin ý kiến của Nhã Như ,Tâm Lan nói chỉ sắm ít quần áo thôi,vậy là hơn nửa năm tiền lương của Nhã Như không cánh mà bay mất.


Tâm Lan vừa đi vừa nghĩ:”Nhã Như vóc dáng cô rất đẹp tại sao lại ăn mặc kín đáo như nữ tu vậy,chắc là sống với con mèo đó riết rồi nên đầu cũng hỏng luôn rồi”,không chú ý Tâm Lan bước hụt chân loạng choạng sắp ngã thì có một bàn tay đỡ lấy eo cô.

Tâm Lan lại nhìn thấy anh chàng đẹp trai hôm trước đến bệnh viện thăm mình,bình tĩnh lại cô mỉm cười nói:”Là anh à?Cám ơn anh”.


Anh ta cười nói đưa tay nói:”Cô Lâm chắc đã quên rồi để tôi giới thiệu lại,tôi là Lưu Tử Khiêm (Simon) là tổng giám đốc tập đoàn Lưu Thị,chào mừng cô đã trở lại”

Tâm Lan mỉm cười đưa tay ra bắt tay của Simon:”Chào anh Simon”


Tâm Lan  nghe mấy nữ đồng nghiệp nói tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao,hơn nữa còn đẹp trai nhà lại giàu,trong khi chưa thể được trở lại làm chính mình ,cô có thể nhân cơ hội này tạo quyến rũ anh ta.

Nếu xui xẻo không thể trở lại như trước thì cũng còn có mỏ vàng  này ,vậy thì nửa đời sau cũng không lo nghĩ nữa rồi.


Thấy Tâm Lan cứ nắm tay mình lắc liên hồi Simon gọi:”Cô Lâm cô không sao chứ?”.


Tâm Lan đang mơ mộng lúc này mới quay trở về thực tại,buông tay Simon ra nói:”Simon xin lỗi ,hôm nay trở lại làm việc tôi rất vui.Mà tôi là cấp dưới của anh,cứ gọi tôi là Sheren được rồi”.

Simon nhìn Sheren một lúc rồi nói:”Không phải trước kia mọi người gọi cô là Elaine sao?”.

Sheren chỉ cười nói:”Khởi đầu mới thì tên cũng mới mà”.

Tâm Lan không muốn mọi người gọi mình là Nhã Như lại càng không muốn làm cái bóng của Nhã Như,cô chỉ muốn là Sheren như trước kia.
Simon nghe vậy cười hỏi:”Vậy Sheren cô còn nhớ đường đến văn phòng không?Nếu không tôi sẽ đưa cô đi”.

Sheren cười ,nắm tay của Simon nói:”Phiền anh quá Simon,chúng ta đi thôi”.

Đúng là ông trời thích trêu người,Sheren vẫn tưởng sẽ được sắp xếp quay trở lại làm trợ lý tổng giám đốc .


Nhưng mà vì giờ đây cô đã quên mọi việc nên chỉ đành chuyển công tác qua bộ phận văn thư ,kiêm luôn nhân viên marketing,kiêm bán hàng,…nói chung là phải làm lại từ đầu.
Sheren thầm than trách tại sao mình lại nghĩ ra câu chuyện ngu ngốc đó chứ.


Nhưng đó cũng chưa phải là tin xấu nhất nhất,điều tệ nhất đó là Sheren phải trở thành cấp dưới của Âu Văn Vỹ(Wayne) là một trong những người khó tính nhất công ty này.


Anh ta nổi tiếng là thẳng thắn,không khoang nhượng,không nể tình riêng .
Khi vừa được bổ nhiệm làm trưởng phòng  kinh doanh ,Wayne đã sa thải hơn 15 nhân viên bán hàng trong vòng 1 tuần,để nâng cao chất lượng của bộ phận bán hàng. 


Tuy Simon và Wayne là bạn thân nhưng họ thường không can thiệp vào công việc của nhau,những quyêt định của Wayne thường đều nhận được sự đồng tình của Simon.

Với tình trạng này không biết liệu Sheren có thể làm việc cùng anh ta mấy ngày đây?

Nhã Như đang đứng thẩn thờ nhìn ra cửa sổ thì một chàng trai đến vòng tay qua eo cô nói:”Tâm Mỹ anh về rồi đây” .

Theo phản xạ Nhã Như đẩy anh ta ra ,chợt có người người đàn ông lớn hô lớn:”Cắt…cắt…Tâm Lan đoạn này cô phải nhìn anh ta trìu mến mới phải chứ? Sao lại đẩy anh ta ra?”

Nhã Như lúng túng nhìn ông ta nói:”Xin lỗi đạo diễn …tôi chưa chuẩn bị tâm lý…tôi…”.

Đạo diễn cũng nghe nói sơ qua về tình trạng của Nhã Như,ông thông cảm nhìn cô nói:”Được rồi mọi người nghỉ đi,15 phút sau quay tiếp”.

Nhã Như vốn thường ngày ít tiếp xúc với mọi người ,nếu có cũng chỉ là xả giao.
Cô luôn sống khép mình cộng thêm  những tổn thương về mặt tâm lý lúc nhỏ ,cho nên nếu muốn cô trong thời gian ngắn quay xong cảnh phim này quả là chuyện không tưởng.

Cảnh quay này đối với Tâm Lan mà nói là một chuyện dễ dàng,cô chỉ cần quay một lần là đạt yêu cầu chính vì vậy đạo diễn đã chọn cô vào vai chính.


Nhưng Nhã Như không phải Tâm Lan ,cô không thể điều khiển được cảm xúc của mình nên càng quay thì càng bị NG nhiều đến nỗi đạo diễn cũng lắc đầu .

Ông nhìn Nhã Như nói:”Dừng lại đi…Tâm Lan không phải khi casting cảnh này cô diễn rất tốt sao?Chúng tôi đã chờ cô hơn 1 tháng rồi,kinh phí làm phim cũng có hạn.Nếu cô vẫn diến như vậy,không thể bắt kịp được cảm xúc nhân vật thì chúng tôi chỉ đành…”

”Mọi người trà chiều tới rồi đây”Hà Phi từ bên ngoài bước vào xách theo túi lớn ,túi nhỏ đưa cho mấy người trong tổ quay phim.


Anh ta cầm một ly trà đưa cho đạo diễn cười nịnh nọt nói:”Đạo diễn ông cũng mệt rồi ,uống trà miếng trà đi cho đỡ mệt”.

Đạo diễn cầm ly trà nhìn Hà Phi nói:”Cậu lại muốn bày trò gì nữa,sao lại mua trà cho chúng tôi,cậu có ý gì?”

Hà Phi cười nói:”Hì hì có ý gì đâu ,Tâm Lan sợ mọi người quay phim vất vả quá nên kêu tôi mua nước và bánh cho mọi người thôi mà”.

Đạo diễn nhìn sang Nhã Như đang đứng đó lúng túng nhìn Hà Phi,rồi ông nói:”Tâm Lan cảm ơn cô,thôi mọi người nghỉ ngơi chút đi”.

Nhã Như từ nãy giờ chỉ biết đứng đó nhìn đạo diễn rồi lại nhìn sang Hà Phi cầu cứu,anh chỉ nháy mắt ra hiệu cho cô hãy yên tâm.
Hà Phi nói với đạo diễn:”Đạo diễn trong này ngột ngạt quá ,chúng ta ra ngoài cho thoáng.Tôi có chuyện thỉnh giáo ông”

Đạo diễn cùng Hà Phi ra ngoài ban công,ông nói:”Có chuyện gì cậu nói đi”

Hà Phi không còn cười nữa,anh ta nghiêm túc nhìn đạo diễn nói:”Lúc nãy bên ngoài vào tôi nghe thấy hình như ông có ý muốn thay nữ chính có phải không?”.

Đạo diễn thẳng thắn trả lời:”Không phải hình như mà chắc chắn là tôi sẽ thay nữ chính,Hà Phi là chỗ quen biết cũng không giấu gì cậu,kinh phí phim này chỉ có hạn,thời gian không cho phép chúng tôi chờ nữa.Tôi đã cho Tâm Lan rất nhiều cơ hội rồi nhưng mà cô ấy vẫn…haiz”.

Hà Phi nhìn đạo diễn bằng ánh mắt khẩn cầu:”Đạo diễn xin ông xem xét lại đi,thật ra ông cũng biết tình trạng của Tâm Lan hiện giờ mà”

Đạo diễn gật đầu nói:”Tôi biết ,chính vì như vậy hôm nay tôi chỉ quay duy nhất cảnh mà cô ấy đã cast thử trước đây.Cậu cũng thấy rồi đó chỉ một cảnh quay mà cô ấy đã bị NG 48 lần…trước đây tôi chọn Tâm Lan vì cô ấy rất chuyên nghiệp nhưng mà bây giờ…”

Không đợi đạo diễn nói tiếp Hà Phi đã lên tiếng:”Đạo diễn đã là chỗ quen biết có lẽ tôi cũng nên nói cho ông nghe sự thật ,ngoài mất trí nhớ tạm thời bác sĩ còn chuẩn đoán Tâm Lan…cô ấy có dấu hiệu của bệnh trầm cảm nữa”

Đạo diễn nghi ngờ nhìn Hà Phi:”Cậu đùa sao,cô ấy bình thường rất hoạt bát sao lại bị trầm cảm được?”

Hà Phi thở dài nói:”Tôi cũng mong là bác sỹ nói đùa,nhưng mà đây là sự thật ,cô ấy từ sau khi bị tai nạn đã trở thành một con người khác…tôi chỉ hy vọng cô ấy sớm lấy lại tinh thần trở lại là một Tâm Lan như trước kia…”.

Đạo diễn nhìn Hà phi vỗ vai an ủi anh:”Hà Phi à ,cái mà Tâm Lan thiếu bây giờ là cảm xúc…cơ bản là cô ấy không nắm bắt được cảm xúc nhân vật,cháu nói đi ta làm sao có thể…”

Hà Phi nhìn đạo diễn thấp giọng nói:”Bác Dương…xưa nay cháu chưa từng xin bác bất cứ điều gì…hôm nay cháu chỉ xin bác hãy cho Tâm Lan một cơ hội…xin hãy cho cô ấy một cơ hội”.

Đạo diễn Dương và cha Hà Phi là bạn thân lâu năm,ông đã nhìn Hà Phi trưởng thành nên đạo diễn Dương luôn xem Hà Phi như người nhà,luôn hết lòng giúp đỡ chiếu cố anh.


Nay nhìn Hà Phi vì Hứa Tâm Lan mà khẩn cầu mình thì ông cũng không thể không hỏi anh thắc mắc mà suốt 5 năm qua chính ông cũng không tài nào hiểu được:”Rốt cuộc tại sao lúc trước cháu lại làm vậy?Đã khi nào cháu cảm thấy hối hận chưa?”

Hà Phi chỉ nhìn đạo diễn Dương khẳng định:”Xưa nay cháu chưa từng hối hận về quyết định của mình...chuyện này đã qua rồi cháu không muốn nhắc lại nữa”

Đạo diễn nhìn Hà Phi lắc đầu thở dài nói:”Năm năm rồi mà cháu vẫn không quên được sao?Sao cháu không cố quên đi quá khứ ,làm lại từ đầu với sự quen biết rộng rãi của cha cháu lúc trước muốn có một khởi đầu mới không khó gì đâu.Không lẽ cháu muốn quá khứ ám ảnh mình suốt đời à?...Ta đã chứng kiến cả hai cùng bước chân vào làng giải trí này,nếu cháu không bỏ cuộc có lẽ thành tựu của cháu giờ đây cũng không thua gì Tâm Lan đâu”

Hà Phi cười buồn:”Có lẽ kể từ hôm nay cháu thử bắt đầu quên đi coi sao”


Đạo diễn Dương xem anh con trai dương nhiên sẽ không từ chối ,ông cười vỗ vai Hà Phi:”Được vậy bác cho cháu 1 tuần,nếu sau 1 tuần mà Tâm Lan vẫn như vậy ,xin lỗi bác cũng hết cách”

Hà Phi cười ngây ngô , nắm tay đạo diễn mà lắc :”Cám ơn bác…cảm ơn…”,đạo diễn đánh vào đầu Hà Phi:”Thằng ngốc này bao nhiêu năm rồi vẫn ngốc như vậy…mau đem cô ca sỹ của cháu tìm cảm xúc đi, ta không muốn lại thấy cái vẻ âu sầu của cô ấy đâu cháu hãy…”.

Không đợi đạo diễn nói hết Hà phi đã chạy vào phòng nắm tay Nhã Như kéo đi ngoài ,anh ta không quên chào tạm biệt mọi người:”Mọi người ăn uống thông thả nha chúng tôi đi trước”.

Nhã Như bị Hà Phi lôi đi cũng không hiểu gì hết hỏi:”Hà Phi anh đưa tôi đi đâu?”


Hà Phi vừa chạy vừa nhìn Nhã Như cười nói:”Đưa em đi tìm cảm xúc”.

Nhã Như trong một thoáng cũng không hiểu Hà Phi nói gì,cô nghĩ :”Không lẽ đúng như Tâm Lan nói chỉ cần tin tưởng anh ta là được sao?”
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG