10/9/12

Chap 2.Chuyện thật như đùa

Hình chỉ mang tính minh hoạ
  Khi Tâm Lan mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở một nơi xa lạ,cô ngơ ngác nhìn xung quanh thì thấy một thanh niên mở cửa bước vào,anh ta khá là đẹp trai mặc bộ comple xanh đen nói tiếng Quảng Đông rất sỏi :”Cô Lâm cô đã tỉnh rồi…thật ngại quá lúc nãy có mấy đồng nghiệp đến thăm cô… tôi vừa tiễn họ về xong “.

Tâm Lan khó hiểu nhìn anh ta nói:”Anh nói gì tôi không hiểu cô Lâm là ai?”.


Bên ngoài lại có một người thanh niên khác đi vào ,anh ta nói:”Cô Lâm là cô đó,Lâm Nhã Như chúng ta là đồng nghiệp hơn 2 năm rồi cô không nhớ sao?”.


Tâm Lan lẩm bẩm:”Lâm Nhã Như…Lâm Nhã Như là ai?”.

Nhã Như mở mắt ra thì thấy một người thanh niên đang ngủ gà ngủ gật ở trên ghế,cô gọi :”Anh gì đó ơi?”, nghe Nhã Như gọi anh ta mở mắt nhìn Nhã Như mỉn cười nói :”Tâm Lan em tỉnh rồi sao?”.


Ky lạ là anh ta nói tiếng Phổ Thông,mà còn gọi cô là Tâm Lan nữa,Nhã Như nhìn anh ta khó hiểu:”Anh gì đó ơi,tôi tên là Elaine không phải Tâm Lan mà anh nói đâu.Mà đây là đâu vậy?”.

Anh ta tiến lại gần Nhã Như đưa tay sờ trán cô nói:”Không sốt, không nóng,sao lạ vậy?”.


Nhã Như gạt tay người đó ra nói:”Anh mập tôi đã nói mình không phải Tâm Lan sao anh lại như vậy?Tôi chưa gặp anh bao giờ anh làm ơn tôn trọng một chút”.


Anh ta lại nhìn Nhã Như trong một thoáng anh ta suy nghĩ gì đó rồi nói:”Sao lại không quen biết,anh là người quản lý của em mà,Tâm Lan tuy là anh không tán thành việc em nhận lời đóng bộ phim đó nhưng em đâu cần làm như không quen biết anh vậy chứ?”.


Nhã Như nhìn anh ta nói:”Người quản lý…anh…chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

Tâm Lan đột nhiên cười lớn nói:”Thôi được rồi các anh đùa cũng đủ rồi đó,mau gọi đạo diễn ra đi,tôi không thích quay chương trình thực tế đâu”nói rồi cô loay hoay nhìn đông nhìn tây tìm xem máy quay đặt ở góc nào.
Người thanh niên đẹp trai kia khó hiểu nhìn sang anh chàng bên cạnh nói:”Wayne à,cô Lâm sao vậy?Ngay cả anh mà cô ấy cũng không nhận ra sao?”.


Wayne cũng ngạc nhiên không kém nhìn Tâm Lan như “sinh vật lạ” nói:”Simon, cô ấy là trợ lý của anh ,cả anh mà còn không nhận ra ,tôi chỉ là trưởng phòng quèn thôi sao cô ấy nhận ra tôi được”.


Nói rồi Wayne đi đến bên bàn lấy túi xách của Nhã Như đưa cho Tâm Lan ,cô ấy vẫn đang cố tìm xem máy quay phim ở đâu ,anh nói:”Lâm tiểu thư ,nếu chúng tôi không đùa với cô.Cô không nhận ra hai chúng tôi nhưng cái này chắc cô nhận ra chứ?”


Tâm Lan cầm lấy cái túi mở ra  bên trong nào là passport,chứng minh thư,giấy khám sức khoẻ,…đều là giấy tờ và hình ảnh của người tên là Lâm Nhã Như.


Tâm Lan không tin vào mắt mình cô lấy một chiếc gương trong túi ra,trong gương là một cô gái thanh tú đôi môi đang cười,cô ấy rất xinh đẹp nhưng Tâm Lan biết người này chắc chắn không phải là cô ,nụ cười của Tâm Lan chợt đông cứng lại:”Không thể nào…không thể…tôi đang mơ phải không…hai anh …tôi…không thể…”


Simon nhìn thấy Tâm Lan trở nên kì lạ,anh ta đến gần định xem cô ra sao nhưng Tâm Lan lại trở nên kích động hơn.

Wayne thấy tình hình trở nên nghiêm trọng nên chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Nhã Như từ nãy đến giờ nghe anh to con  này huyên thuyên một hồi không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Anh ta nói cô là ca sỹ khá nổi tiếng đang định lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh,rồi trên đường về nhà cô gặp tai nạn bị xe hơi đụng trúng.
Nhã Như càng nghe lại càng mơ hồ,cô chỉ nói :”Anh hãy nghe tôi nói thật ra tôi…”,còn chưa nói xong thì bên ngoài có một nữ y tá bước vào thấy Nhã Như cô ta cười nói:”Cô Hứa đã tỉnh rồi à,lúc nãy tôi có nhận được quà của Fan hâm mộ gởi cô đây”,cô ấy đưa Nhã Như một giỏ quà bên trong có ảnh và chữ ký của Tâm Lan.


Nhã Như nhìn món quà rồi nhìn cô y tá nói:”Cô chắc cái này gởi cho tôi?”,nữ y tá đó nói:”Là quà của cô trên đó còn có ảnh của cô mà”.

Nhã Như ngẩng người ra, một lúc sau ,cô nhờ anh chàng to con đó lấy cho cô chiếc gương ,Nhã Như không tin vào mắt mình trong gương là một cô gái xinh đẹp sắc sảo,gương mặt này lại xa lạ với cô,Nhã Như chợt buông chiếc gương trong tay rồi ngất đi
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG