Hình chỉ mang tính minh họa |
60 phút?
120 phút hay hơn 3 tiếng
Vở kịch đời tôi đang theo dõi kéo dài gần 15 năm, tuy nhiên mấy ngày trước cuối cùng nó cũng hạ màn.
Cũng không ngờ vở kịch này kéo dài như vậy, có những người tuy không phải là diễn viên nhưng trời sinh họ đã có thiên bẩm diễn kịch.
Dạng kịch họ diễn thuộc thể loại bi kịch.
Thật ra tôi cũng là nhân vật trong vở kịch đó, tất nhiên không phải vai chính hay thứ chính gì cả, chỉ là một vai phụ.
Đừng hiểu lầm là đây là vở kịch tình cảm éo le lâm li bi đát giữa trai gái gì đâu, chỉ đơn giản là vở kịch về cái gọi là đạo đức mà thôi.
Chỉ là trong mắt nhiều người chúng tôi vừa là nhân vật phụ kiêm luôn nhân vật phản diện. Họ đổ lên đầu chúng tôi biết bao nhiêu là nhãn mác, tên gọi khó nghe, bao nhiêu lời xì xầm bàn tán.
Có những thứ không cần đích thân ta giải thích chỉ cần thời gian giúp ta giải bày.
Có những thứ đi một vòng thật lớn cuối cùng cũng quay về bên ta.
Bởi mới nói có những thứ của mình mãi mãi sẽ là của mình, có những thứ không thuộc về bạn dù có giành được đi chăng. Cuối cùng nó cũng bỏ bạn mà đi.
Tình cảm không giống như những món hàng, chỉ cần chìa tiền ra là lấy về được.
Khi bạn nghèo tôi không chê bạn, lúc bạn khá lên bạn chọn cách tự bỏ chúng tôi.
Cho nên chúng ta bây giờ là những đường thẳng song song, ai trách tôi ác tôi chịu.
Người ta chê tôi cớ chi tôi phải năn nỉ, xin xỏ.
Xin lỗi tôi hôm nay không phải là tôi của hôm qua, tôi của ngày mai lại càng không phải.