17/4/13

Bảy năm???

Lâu rồi không than
Hôm nay tự nhiên không muốn than nữa...ngồi một mình nhìn cảnh người ta sửa đường chợt nhớ tới khi mới dọn về đây,khi đó nơi này cũng khá vắng vẻ chứ không tấp nập như bây giờ

Cũng 7 năm rồi,bảy năm nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng không gọi là dài
7 năm trước có mơ cũng không nghĩ sẽ dọn đi,cũng thiệt là lạ,tuy đã qua 7 năm nhưng hiện tại nhìn lại cũng vẫn còn thấy buồn cười

Mình cứ nghĩ người thân là phải ở bên nhau,người thân là phải bên vực nhau chứ,thiệt không ngờ...

Biết nói sao đây,có lẽ con người chưa từng trải qua sóng gió nên nhìn mọi thứ đều có màu hồng chăng?
Ngẫm lại ,những việc đã qua cũng không hẳn là sóng gió gì,nó chỉ giúp mình nhận ra một điều,thì ra cái nhìn thấy chưa hẳn là thật

Thì ra cái gọi là tình thân lại quá rẻ,quá mong manh,quá dễ vỡ,chỉ cần một cái chạm nhẹ của người ngoài là nó đã tan tành

Mình từng nghĩ ,chỉ là mơ thôi,khi tỉnh dậy mọi thứ lại như ban đầu
Không phải,mọi thứ đều là thật...thật như chưa từng thật...người mình coi như người thân lại khiến mình đau
Có lẽ do đau nên con người sẽ sinh cảm giác phản kháng,chán ghét thậm chí đề phòng mọi người xung quanh

Nhìn lại mối quan hệ xung quanh hiện tại người quen hay bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay,thật không biết nên vui hay buồn đây

Nhân tình thế thái là đây sao?
Thì ra cái mình luôn cho rằng mãi không đổi cuối cùng cũng thay đổi
Khi bước ra khỏi căn nhà đó mình tự nói,mình sẽ không nhớ nữa,khi có ai hỏi mình luôn tự nói rằng :"Chẳng có gì đáng  nhớ,dù cho có chết cũng không nhớ"

Không ít lần có người nói mình vô tình,nhưng có ai biết được cảm giác khi bị người thân của mình lừa dối,còn đem mình ra làm trò cười,nói xấu cảm giác đó như thế nào???

Bảy năm trước mình từng nói dù sau này có gặp nhau ngoài đường cũng sẽ xem nhau như người dưng,mình không có người thân như vậy

Bảy năm sau,có lẽ mình cũng sẽ giữ quan điểm này (mình quá nhẫn tâm và lạnh lùng chăng?)
Quả thật mình không muốn lại bị người đó làm khổ nữa,một lần là đủ rồi ,bảy năm rồi nhưng mỗi khi nhắc lại cảm giác đó vẫn không sao quên được
Gai nhím mọc để tránh cho nó bị tổn thương
Hoa hồng có gai cũng là để bảo vệ bản thân

Nếu người ta đã không coi mình là người thân thì mình tội gì phải làm khó bản thân
Mình không phải người rộng lượng cũng không muốn cố tỏ vẻ rộng lượng

Tha thứ sao?
Mình không làm được
Vết sẹo có thể sẽ bị phai nhạt theo thời gian  nhưng mỗi khi chạm tới vẫn còn thấy đau
Mỗi khi cùng mọi người nói về chuyện quá khứ thì mình thường cười cũng không biết ,nụ cười đó mang theo sự vui vẻ hay nó chính là nụ cười mình tự cười bản thân,có lẽ khi nhắc tới người này nụ cười đó sẽ mang theo sự trào phúng

Khi bạn mang tình cảm lên bàn cân thì liệu tình thân hay tiền bạc,cái nào đáng giá hơn
Ha ha,đối với người đó thì có lẽ tiền bạc sẽ đáng giá hơn
Còn mình cái mình cảm thấy quý giá và đáng trân trọng chính là ba mẹ và những người luôn bên mình trong bảy năm qua

Nếu như ngày nào đó ,mình gặp lại người đó mình sẽ nói với người đó rằng:"Tôi hôm nay tuy không giàu nhưng tôi có người thân,còn bà ?Hiện tại bà còn lại gì?Tiền sao?"

Nhưng mình biết mình sẽ không thể nói như vậy,có thể chỉ là mấy lời nói này chỉ có thể viết ra đây,mình không dám làm tổn thương ai nữa,vì nếu tổn thương người khác thì bản thân mình cũng đã bị một vết thương mà không hay

Thôi thì chúc người lựa chọn cái mình muốn sẽ không hối hận,nếu có hối hận thì mình cũng chỉ biết nói,mỗi người đôi khi chỉ có thể chọn lựa một lần thôi.
Nếu chọn sai thì thôi vậy,có những thứ đã qua sẽ không thể quay lại được

Tạm biệt mình của 7 năm trước,mình của 7 năm sau tuy không thay đổi gì ,vẫn ngu ngốc hay làm những chuyện điên rồ nhưng hiện tại có lẽ đã trưởng thành hơn một chút
Nhưng có lẽ vào lúc này mình vẫn chưa sẵn sàng nói lời tha thứ

Hy vọng 7 năm sau nữa thì tư tưởng sẽ khác
Không hiểu sao có những thứ thật đáng ghét,muốn quên mà mãi vẫn không quên được
Là trí nhớ mình quá tốt hay do bản thân mình quá hẹp hòi,những chuyện không vui muốn quên nhưng không hiểu sao lại cứ nhớ mãi
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG