5/2/15

Khi chúng ta lớn


Khi xưa ta bé, ta có thể ngồi cả tối thứ bảy tới sáng chủ nhật để tám nhảm những chuyện trên trời dưới biển mà không cần lo ai nói ;nhưng khi ta lớn tối thứ bảy tới sáng chủ nhật thì việc ai nấy làm.

Khi xưa ta bé, ta có thể tranh nhau miếng bánh nhường nhau chai nước ;nhưng khi ta lớn bánh cũng vẫn hay giành nhưng không còn háo hức như trước nữa, nước vẫn chia nhưng có thì uống không có thì thôi.
Khi xưa ta bé, ta có thể tâm sự những chuyện từ nhỏ như hột tiêu cho tới chuyện lớn như mấy cái trứng gà ;nhưng khi ta lớn ta chỉ đơn giản chia sẻ những chuyện mà ta cần chia sẻ, chuyện nào thuộc diện 'bí mật quân sự' thì chừa lại.
Khi xưa ta bé ,ta có thể làm những chuyện không tưởng ;nhưng khi ta lớn những chuyện đó càng lúc càng quá xa vời và còn hơn cả xa xỉ.
Khi xưa ta bé ,ta có thể mua cả đống poster,đĩa,hình những idol mà ta thích mà chẳng có mục đích cũng chẳng cần lý do có treo,dán,lưu trữ được hay không ;nhưng khi ta lớn ta thậm chí còn không dám treo cả tấm hình idol lúc trước chỉ vì nay ta đã lớn nếu làm vậy sẽ bị đánh giá 'khùng,điên,ba rợn, thích người gì đâu không...'
Khi xưa ta bé, da mặt chúng ta 'thật dày' :ta có thể xỉa xói,săm soi,châm chọc lẫn nhau cả ngày, giỡn nhây như đỉa mà không ai giận dỗi ai vì ai lại nỡ giận người thân mình ;Nhưng khi ta lớn thì lại khác, da mặt chúng ta càng lúc càng mỏng theo cấp số nhân, bị tổn thương quá nhiều khiến ta không thể nhìn rõ phương hướng lời nói châm chọc kia lời lại trở thành một lời nói làm tổn thương nhau hay sao?
Khi xưa ta bé, ta có thể vui cười điên khùng mà không lo lắng gì ;nhưng khi ta lớn, nụ cười đôi khi chỉ là hình thức bên ngoài. Đôi khi nó thật giả tạo, nhưng phải 'trưng bày' ra để người khác không nói mình lầm lì thiếu hòa đồng. Họ không hiểu rằng đôi khi cười không phải là vui, khóc chẳng phải là buồn, cuộc đời này quả thật là quá ngắn.
Càng tiếp xúc với người khác mình càng sợ hãi, có người nhìn bề ngoài hiền hành ,hòa đồng thật ra là bên trong...
Chỉ sợ tới lúc nào đó chúng ta cũng như những người ngoài đó, gặp nhau chỉ cười trừ vì không chuyện để nói. Chúng ta là người nhà mà, chỉ là khi lớn lên chúng ta càng lúc càng như người ngoài!!!
Chúng ta vốn là người thân nhưng chỉ sợ tới lúc nào đó câu nói đùa người ta hay nói trở thành thật: "Tụi mình thân nhau mà....nhưng mà thân ai người nấy lo"
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG