Hình chỉ mang tính minh hoạ |
Sheren nằm trên giường nhắm mắt lại nhưng lại không ngủ được,hơn 3 ngày rồi cô không ăn gì.
Ông Lý đã mua rất nhiều đồ bổ tới nhưng Sheren đều đem tặng lại cho mấy bệnh nhân phòng kế bên,y tá thấy cô không ăn thì đã truyền nước biển cho cô nhưng khi không có ai thì Sheren lại lén rút kim ra.
Kết quả là sức khoẻ cô ngày càng sa sút,gương mặt thì trở nên tiều tuỵ trông rất khó coi,cô nghĩ cũng may Wayne không tới nữa,nếu không sẽ bị gương mặt hiện giờ của cô doạ chạy mất.
Cô y tá hôm nọ bước vào phòng,nhìn chai nước biển cô nhíu mày,chỉnh lại kim và chỉnh lại lượng nước biển tiêm vào.
Sheren mở mắt nhìn cô y tá thì thào:"Không cần ngày nào ...cũng truyền nước biển...tôi khoẻ rồi,tôi muốn xuất viện"
Cô y tá nhíu mày nói:"Cô yếu như vậy,bác sỹ chắc chắn không đồng ý"
Sheren nhìn bảng tên của cô y tá nói:"Cô Trần phải không...tôi không muốn ở đây nữa...tôi là kẻ bỏ đi...không ai còn cần tôi nữa...tôi chỉ muốn làm đều tôi phải làm"
Y tá Trần ,chỉnh lại giá treo bình nước biển rồi nói:"Tôi không biết điều cô cần làm là gì nhưng con đường cô phải đi còn rất dài...chỉ cần cô chịu tin tưởng người khác...chịu mở lòng mình cô chắc chắc sẽ tìm thấy người yêu thương cô mà"
Sheren mỉm cười ,lời này chẳng phải trong mơ mẹ đã nói với cô sao.Cô mỉm cười nghĩ mẹ cô và y tá Trần đều là thiên sứ nên nói chuyện hệt nhau ,cô nói:"Thiên sứ đúng là thiên sứ...lời nói ra ...cũng rất có sức thuyết phục đó nha"
Y tá Trần đứng bên giường nói:"Cái này do tôi học lóm được đó"
Sheren ngẩng ra nhìn cô ấy:"Là ai ...nói với cô"
Y tá Trần chỉ Sheren nói:"Là bạn trai cô"
Đêm đó y tá Trần định xem tình hình của Sheren,nhưng khi định đi vào thì cô nghe tiếng nói của Sheren.
Cô bị sốt cao nên không tỉnh táo,luôn miệng gọi mẹ còn tay cứ nắm lấy tay của Wayne.
Anh thì vẫn ngồi đó trò chuyện cùng cô,còn luôn an ủi cô,y tá Trần không hiểu họ đang nói gì nhưng cô cảm thấy những lời an ủi của anh làm Sheren có thể dịu lại chứng tỏ nó rất thuyết phục,nên cô đã quyết định ghi nhớ nó để sau này có dịp sẽ còn dùng để an ủi những bệnh nhân khác.
Sheren bây giờ đã hiểu,cô chưa từng mơ thấy mẹ,là anh nói với cô,là anh an ủi cô,nhưng cô cứ hết lần này tới lần khác làm anh chịu thiệt thòi,đau khổ.
Trước đây cũng vậy ,bây giờ cũng vậy,nếu họ tiếp tục mối quan hệ này thì sau này Wayne sẽ càng chịu đau khổ hơn nữa
Cô thở dài:"Anh ấy quá khờ...tôi không đáng ...để anh ấy làm vậy"
Y tá Trần mỉm cười:"Cô rất may mắn,tìm được người bạn trai tốt như vậy...tôi rất ngưỡng mộ cô"
Sheren nhân lúc cô ấy không chú ý thì rút kim ra đi xuống giường,y tá Trần vội vàng đi tới kiểm tra vết kim tiêm trên cổ tay Sheren,cô ấy thấy Sheren cương quyết đòi đi dạo thì đành băng cho cô miếng băng cá nhân.
Sheren đã nhịn đói nhiều ngày mới đi vài bước đã chóng mặt ,bước đi không vững ,y tá Trần phải đỡ cô đi.
Sheren ngồi bên ngoài phòng bệnh,cô thấy cạnh thùng rác có một bó hoa rất đẹp bị bỏ thì than:"Hoa đẹp vậy... mà bỏ đi tiếc thật"
Y tá Trần thở dài:"Mấy ngày nay ,tôi phải bỏ 5 bó rồi đó"
Sheren kinh ngạc nhìn cô ấy hỏi:"Sao vậy?"
Y tá Trần nhìn vó hoa nói:"Bạn trai cô nói cô bị dị ứng phấn hoa,dặn tôi phải đem bỏ đi"
Sheren nhìn cô ta không nói gì,chỉ thở dài
Y tá Trần nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ:"Ngày nào anh ấy cũng tới,đứng ở góc kia" cô chỉ tay về phía căn phòng kế bên phòng Sheren rồi nói tiếp:"Nếu cô thức thì anh ấy vẫn đứng đó sau đó đợi cha cô vào rồi mới về,còn nếu cô ngủ thì anh ấy sẽ đứng cạnh cửa sổ nhìn vào"
Sheren lắc đầu nói:"Có đáng không chứ...anh ấy càng yêu thương tôi ...thì tôi càng cảm thấy xấu hổ"
Y tá Trần nắm lấy tay cô nói:"Nếu có người chịu vì tôi làm nhiều việc như vậy...dù có phải tranh giành với người khác tôi cũng làm"
Sheren cười buồn:"Tôi không có phúc phận ấy...tôi bây giờ sống thì không được... muốn chết thì các người lại ngăn cản "
Y tá Trần nhìn Sheren như người trên cung trăng xuống,cô nói:"Cô mắng tôi nhiều chuyện tôi cũng phải nói,chị Hà trực đêm kể với tôi,mấy hôm trước có người đàn ông khờ bế theo một người phụ nữ vào đây la hét như điên tìm bác sỹ khám cho bạn gái anh ta.Nhưng cô gái không sao chỉ là dầm mưa nên ngất đi,còn anh ta thì chảy rất nhiều máu nhưng luôn miệng nói không sao.Tôi không biết anh ta là ai,cho tới hôm qua khi đi cùng chị Hà mới biết đó là bạn trai cô."
Sheren vẫn ngồi lặng thinh không nói gì,y tá Trần nói thêm:"Tôi không biết cô vì sao lại đòi chết nhưng nếu có người quan tâm tôi như vậy...dù bị bệnh nan y tôi cũng ráng vì anh ấy mà tranh thủ sống"
"Vì sao chứ?"
Chợt thông báo bệnh viện vang lên,có người nhập viện ,y tá Trần chạy vội đi xem thế nào không quên nói thêm:"Vì tôi biết có người vẫn đợi tôi"
Chỉ còn mình Sheren ngồi đó.Cô ngẩng nhìn lên trời tự hỏi nếu cô chết mẹ cô có đợi cô trên thiên đường không?
Nhưng liệu cô có thể được lên thiên đường không?
Sheren bỗng nhớ lại trước đây có người từng nó muốn cùng cô xuống địa ngục còn hơn là một mình ở thiên đường
Wayne bước vào nhà ,bỏ chiếc cặp lên ghế,Miu Miu thấy anh liền chạy tới,anh vuốt ve rồi lấy thức ăn cho nó.
Sheren không ở đây nên Wayne ngày nào cũng ghé để cho Miu Miu ăn và trông nhà cho cô,cũng đã mấy ngày rồi anh chưa có giấc ngủ nào yên,nhắm mắt là anh lại thấy hình ảnh đêm đó Sheren lao ra đường.
Nhìn sức khoẻ cô ngày một sa sút anh rất đau lòng ,nhưng không làm được gì để giúp Sheren.
Có thể nói họ cùng có một điểm chung đó là đều rất cố chấp,một khi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được
Miu Miu ăn no rồi nghịch ngợm định nhảy lên ghế ,nhưng con mèo này bình thường rất lười vận động.
Chân nó chưa chạm tới ghế mà cái bụng phệ đã làm nó rơi xuống còn kéo cả cái điện thoại trên bàn xuống.
Wayne bỏ xấp hồ sơ trên tay xuống ,ẳm con mèo đặt lên ghế nói:"Miu Miu hư quá,chị Sheren về sẽ đánh đòn mày cho xem" anh nhặt điện thoại lên mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cho Sheren.
Số bàn và cả số di động nữa,mã vùng thì hình như là bên Đài loan gọi tới,Wayne gọi thử vào số điện thoại bàn,bên kia là tiếng người đàn ông vang lên :"Là Sheren phải không?"
Wayne hỏi:"Anh là ai?"
Hà Phi bên kia trả lời:"Tôi tên Hà Phi,là anh trai của Sheren,còn anh là ai?"
Hà Phi nghe được người thanh niên kia nói:"Tôi là bạn trai cô ấy"
Hà Phi nghe người đàn ông bên kia xưng là bạn trai của Sheren thì rất hiếu kỳ,anh mở loa ngoài điện thoại lên rồi hỏi:"Anh tên gì?"
Wayne thật thà nói:"Tôi tên Âu Văn Vỹ"
Elaine đang đọc số tài liệu mà Hà Phi đưa cô,vừa nghe thấy giọng nói của Wayne thì rất ngạc nhiên,cô kéo tay Hà Phi rồi ghi một mảnh giấy nhỏ đưa anh :Là đồng nghiệp cũ của em
Hà Phi gật đầu ra vẻ đã hiểu rồi ra dấu bảo cô hãy im lặng,anh cười gằng giọng hỏi:"Vậy anh Âu gọi điện tìm tôi có việc gì ?"
Wayne không quen biết Hà Phi nhưng qua lời kể của Sheren,anh cảm thấy anh ta cũng rất tốt bụng và độ lượng.Anh nói:"Sheren đang nằm bệnh viện "
Hà Phi nhíu mày lo lắng,hèn gì anh và Elaine đã gọi điện nhiều lần mà không ai nghe máy.
Elaine ngồi cạnh anh cũng lo lắng,cô viết tờ giấy bảo anh hãy hỏi Wayne xem Sheren thế nào.
Hà Phi ra hiệu bảo cô hãy bình tĩnh,anh sẽ giải quyết,anh lạnh lùng nói:"Vậy sao"
Wayne ngạc nhiên khi nghe anh ta nói vậy:"Cô ấy đã bỏ ăn 3 hôm nay rồi,chỉ duy trì sức khoẻ nhờ truyền dịch thôi"
Hà Phi cắn môi suy nghĩ rồi lạnh lùng nói:"Vậy à"
Wayne cảm thấy hơi bực mình,em gái anh ta nằm viện mà anh ta chỉ vậy thôi với vậy à,anh nhưng cố bình tĩnh dịu giọng lại nói:"Anh Hà có thể khuyên cô ấy cố ăn uống gì đó được không...tôi chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy cô ấy sẽ không chịu nỗi đâu"
Hà Phi lo lắng nắm lấy tay Elaine để tìm kiếm sự cỗ vũ,cô vỗ vỗ vào tay anh,Hà Phi gằng giọng nói:"Xin lỗi...tôi không thể giúp anh"
Wayne hoang mang nói:"Vì sao?"
Hà Phi lạnh tanh nói:"Vì tôi không có khả năng giúp anh...hơn nữa tôi cũng không muốn giúp nó"
Wayne mất bình tĩnh,anh quát:"Người đó là em gái anh đó,nếu cô ấy có chuyện anh sẽ yên lòng được sao?"
Hà Phi vẫn hờ hững nói:"Anh nên làm rõ,tôi họ Hà còn nó họ Hứa.Ba tôi là do nó hại,còn người tôi yêu thì cũng sống dở chết dỡ vì nó.Tôi phải tìm ai mà thanh toán đây?Nếu anh bị người anh tin tưởng hại tới thê thảm như vậy anh phải làm sao đây?"
Wayne không thể nói được lời nào,anh đứng đó im lặng hồi lâu,rất lâu sau đó anh mới thốt được nên lời:"Vậy xem như là vì người anh yêu...Sheren đang ở trong thân thể người anh yêu...cứ xem như anh vì Elaine được không?Hãy khuyên cô ấy giúp tôi,chỉ mình anh mới khuyên được Sheren"
Hà Phi quay sang nhìn Elaine rồi chỉ vào điện thoại rồi giơ một ngón cái lên,cô hiểu ý liền mỉm cười,anh vẫn giữ cái giọng lạnh tanh khi nãy nói:"Được thôi...nhưng phàm việc gì cũng có giá của nó"
Wayne không cần suy nghĩ mà nói:"Anh cần bao nhiêu?"
Hà Phi cười cười nói:"Không nhiều... khoảng 10 triệu tiền HK thôi"
"Tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi vốn không có đủ số tiền mà anh cần"
Hà Phi gật gù nói:"Tôi biết nên mới đưa ra giá đó...anh nghĩ xem,anh phải làm bao lâu mới dành được từng ấy...Sheren vốn không đáng cho anh làm vậy...anh nên suy nghĩ lại đi...tôi không muốn anh cũng như tôi...gặp phiền phức,thê thảm lắm...hay vậy đi tôi cho anh 800...anh hãy mặc kệ nó đi"
Wayne nắm chặt cái điện thoại trong tay,nếu không anh cũng không biết nên làm thế nào.
Anh ta thật sự vô tình bỏ mặc cả Sheren sao?Anh bảo bản thân phải bình tĩnh lại :"Anh Hà thật sự không còn cách nào khác sao?"
Hà Phi cười mai Wayne:"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nó đâu...tình thân vốn không quan trọng...quan trọng nhất là tiền...nếu anh không còn nói gì khác tôi sẽ gác náy"
Wayne không ngờ ngay cả anh ta cũng có suy nghĩ tiêu cực vậy ,anh luống cuống nói:"Được tôi chấp nhận,cho tôi vài ngày được không,anh Hà?"
Hà Phi đọc ra một dãy số rồi nói tiếp:"Tôi rất sòng phẳng...nhận được tiền tôi sẽ liên lạc với anh sau...hy vọng Sheren có thể chờ...tạm biệt" nói rồi anh cúp máy
Vừa quay lại đã thấy Elaine nhìn anh nói"Anh không cần doạ anh ta vậy chứ"
Hà Phi cười xoa đầu cô nói:"Em nghĩ anh ta có vì Sheren mà bỏ ra chừng đó tiền không?"
Elaine suy nghĩ rồi nói :"Em nghĩ anh ấy sẽ tìm mọi cách kiếm được số tiền đó"
Hà Phi đứng dậy lấy áo khoác rồi nói với cô:"Có thể cùng anh đi thăm một người không?"
Elaine đứng dậy hỏi:"Thăm ai?"
Hà Phi chỉ cười nói:"Thăm mẹ Sheren"
Wayne gọi điện cho người bạn làm trong ngân hàng nhờ anh ta làm thủ tục thế chấp căn nhà,anh ta khuyên anh nên suy nghĩ kỹ vì lãi suất khá cao.
Wayne nói anh đã suy nghĩ rất kỹ,anh bạn kia chỉ đành nhận lời.Thủ tục cũng khá rườm rà nhưng vì có anh bạn kia đảm bảo nên Wayne cũng được ưu tiên.
Căn nhà của Wayne cũng chỉ khoảng tầm hơn 1tr2 cộng thêm tài khoản thì được thêm 200 ngàn nữa,Wayne kiểm tra tới lui thấy vẫn còn thiếu khá nhiều.
Anh lập tức gọi cho Simon hỏi anh ấy có thể ứng trước cho anh 5 năm tiền lương không?
Simon đang cùng vài đối tác ăn tiệc trên thuyền ,anh ta hỏi lại cho chắc là mình không nghe lầm,Wayne không muốn vòng vo ,anh nói thẳng với Simon là muốn mượn 3 triệu để cứu người.
Simon lập tức không hỏi nhiều mà ký ngay cho anh chi phiếu ,anh nghĩ người mà Wayne cần cứu chắc là rất quan trọng.
Wayne cảm thấy rối bời ,anh gọi sang Ý hỏi mượn Janet ,chị ấy nói bất thình lình cũng không có nhiều lắm chỉ khoảng 800 ngàn.
Anh rối rít cám ơn nói sẽ cố gắng trả lại Janet,chị nói không cần gấp nhưng muốn biết anh mượn tiền làm gì Wayne chỉ nói mình cần cứu người.
Sau khi huy động mọi quan hệ và tài sản cá nhân thì cũng chỉ được khoảng 5tr7 ,anh thở dài nghĩ nếu thêm vài ngày chắc chắn sẽ có đủ,nhưng anh có thể chờ còn Sheren chưa chắc chờ được.
Anh tìm trong túi được tấm card visit của ông Lý,anh gọi cho ông ta
Ông Lý nghe tiếng Wayne thì ngạc nhiên lắm :"Wayne ,Sheren có chuyện sao?"
Wayne cố bình tĩnh nói:"Không ạ,cháu gọi là muốn nhờ bác một việc"
Ông Lý ôn tồn nói:"Là việc gì thế,cháu cứ nói đừng ngại"
Wayne ấp úng:"Cháu...cháu muốn mượn bác...4tr3...cháu cần gấp lắm...cháu hứa sẽ trả lại"
"Chờ ta một chút...ta có điện thoại"Ông Lý nhấn điện thoại gọi một nhân viên vào,viết mấy chữ bảo anh ta kiểm tra tài khoàn của Wayne
Wayne căng thẳng đứng đó ,anh nghĩ không biết Hà Phi có giữ lời không,nếu không thì Sheren phải làm sao đây?
Bên kia là tiếng ông Lý gọi anh,anh đáp:"Dạ cháu vẫn nghe ạ"
Ông Lý nói:"Cho ta số tài khoản của cháu,ta sẽ chuyển tiền vào"
Wayne đọc số tài khoản rồi rối rít cảm ơn,anh thở phào nhẹ nhõm hy vọng việc chuyển tiền có thể thuận lợi ,anh ta sẽ yên tâm giúp Sheren.
Mọi thứ mà anh có,cả người anh yêu chỉ trông hết vào mấy câu nói của Hà Phi
Ông Lý ngồi suy tư không hiểu Wayne mượn tiền gấp vậy định làm gì,lát sau người nhân viên lúc nãy đi vào ,ông nhìn anh ta hỏi:"Sao rồi?"
Anh ta gật đầu nói:"Đã chuyển tiền vào tài khoản của anh ta rồi"
Ông Lý hỏi thêm:"Âu Văn Vỹ tại sao cần nhiều tiền như vậy?"
Anh ta lắc đầu nói:"Tôi đã điều ra chỉ biết anh ta mượn khắp nơi rồi gởi cả vào một tài khoản bên Đài Loan...à còn nữa ạ"
Ông Lý nhìn khung hình trên bàn hỏi:"Chuyện gì?"
Anh nhân viên nói:"Lúc nãy ngân hàng báo số tiền dư ngài chuyển vào tài khoản bị anh ta gởi trả lại"
Ông Lý vuốt ve khung ảnh cười nói:"Nếu ta có dũng khí bỏ mọi thứ vì người mà ta yêu thì kết quả sẽ khác"
Anh nhân viên kia không hiểu ông ta nói gì chỉ lẳng lặng ra ngoài,chỉ nghe ông Lý lẩm bẩm :"Sheren... con thật có mắt nhìn người."
Hà Phi mua một bó cúc trắng rồi lái xe vào nghĩa trang,Elaine cùng anh đi tới trước một ngôi mộ màu trắng,cô nhìn ngày tháng trên bia rồi nói:"Em thật vô tâm,ngay cả ngày giỗ của bác ấy mà cũng không nhớ.Thay thế cô ấy mà ngay cả việc này cũng quên"
Hà Phi lau bụi trên bia nói:'Không sao,anh có tới thay Sheren thăm dì mà"
Anh đặt bó hoa vào bình rồi nói:"Dì,cháu dẫn Elaine tới gặp dì...tuy cháu và cô ấy không thể tới với nhau nhưng cháu hy vọng Sheren sẽ hạnh phúc...Những gì ba cháu nợ dì kiếp này trả không hết được...nhưng cháu hy vọng mọi ân oán của gia đình chúng ta sẽ được hoá giải...Sheren đã chịu nhiều khổ sở rồi...cháu sẽ thay dì chăm sóc cô ấy...làm tròn trách nhiệm của người anh"
Elaine lặng im nhìn tấm bia rồi nhìn Hà Phi.
Chuyện của bọn họ tuy chưa kết thúc nhưng cũng không thể bắt đầu.Họ chưa từng thật sự quen nhau,ngay cả nói lời yêu cũng chưa từng chính thức nói.
Elaine nghĩ cô và anh gặp nhau chỉ là trò đùa của số phận,nếu không vì tai nạn kia cô căn bản đã không gặp được anh,càng không biết anh là ai.
Người ta hay nói con người gặp nhau là do duyên nợ,họ chưa từng biết nhau nên chắc là không nợ gì nhau càng không thể có duyên được
Anh và cô vốn là hai đường thẳng song song nhưng tình cờ lại gặp nhau tại một điểm,nếu đã không duyên lại không nợ thì không nên dây dưa kéo dài mãi
Cách giải quyết tốt nhất chính là ...cô bước tới nắm tay anh nói:"Cháu hy vọng bác có thể làm chứng...cháu và Hà Phi vĩnh viễn sẽ là bạn tốt...tình yêu có thể thay đổi...nhưng tình bạn mãi mãi không đổi" cô không nhìn anh.
Hà Phi cũng mỉm cười nói:"Phải đó dì,người bạn này rất đáng quen...Elaine...chúng ta sẽ mãi mãi làm bạn tốt nhé"
Elaine giơ ngón áp út ra,Hà Phi cũng vậy thì ra đi một vòng lớn lại trở về điểm xuất phát ban đầu.
Chợt điện thoại Hà Phi reo,anh lấy ra xem,có một tinh nhắn.Anh mỉm cười nói:"Elaine em có thể cổ vũ anh làm việc mà xưa nay anh không dám làm không?"
Elaine nắm tay anh nói:"Em sẽ luôn ủng hộ anh"
Wayne chờ rất lâu nhưng không thấy Hà Phi gọi lại,anh thu dọn ít đồ của Sheren rồi lái xe tới bệnh viện,anh vẫn như trước đứng bên một góc phòng bên cạnh hướng mắt nhìn sang phòng Sheren.
Cô đang ngồi trên giường nhưng lại suy nghĩ gì đó bên cạnh dù ông Lý đang trò chuyện nhưng cô không chú ý lắm chỉ thỉnh thoảng gật gù theo quán tính.
Gương mặt cô tiều tuỵ hơn hôm qua,đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ,anh khẽ nhíu mày nhìn chai nước biển kia đã ngừng truyền,chắc là cô đã khoá van lại.
Anh sốt ruột nhìn điện thoại,không một cuộc gọi nào tới,tiền đã chuyển đi rồi nhưng không thấy anh ta gọi lại.
Là anh ta cố ý trả thù chăng?
Không lẽ quan hệ giữa anh em họ lại xấu tới mức này sao
Wayen khẽ cắn môi suy nghĩ xem nên làm thế nào,nhưng dây thần kinh của anh hiện tại căng như dây đàn vốn chẳng thể nghĩ ra bất cứ thứ gì.
Y tá Trần đi ngang qua thấy anh thì bước tới chào :"Anh lại tới thăm cô ấy à?"
Wayne vẫn đứng yên nơi đó:"Cô ấy ngày càng yếu đi" nhìn ông Lý đưa cho Sheren ly nước cô cầm lấy nó mà tay run run suýt nữa thì làm đổ ,anh lắc đầu:"Tôi chỉ hy vọng có thể bên cạnh cô ấy,san sẻ cùng cô ấy ...nhưng mà"
Y tá Trần nói:"Lúc này cô ấy cần nhất chính là người bên cạnh...cô ấy rất cần anh ở bên đó" rồi y tá Trần bước đi
Wayne nhìn vào bên trong,lấy hết can đảm anh bước tới mở cửa bước vào,Sheren ngước nhìn anh,họ nhìn nhau hồi lâu ,ông Lý thấy thế liền ho khan một tiếng nói:"Sheren ,ba còn có việc...mai ba lại vào thăm con nhé"
Sheren khẽ gật đầu nói:"Tạm biệt ba" rồi cô hôn nhẹ lên má ông
Ông Lý đi tới cửa cỗ nhẹ vai Wayne,anh hiểu ý gật đầu.
Anh đi tới giường đưa Sheren chiếc túi bên trong là ít đồ dùng nói:"Quần áo và điện thoại của em...mấy hôm trước nó hết pin nên tắt nguồn...anh sạc rồi đó"
Sheren cầm lấy nhưng tay cô không có sức nên suýt rơi cái túi xuống,anh chụp lấy túi đặt lên bàn nói:"Tại sao lại hành hạ bản thân như vậy"
Sheren lắc đầu , thều thào nói:"Là tội của em...em đáng bị như vậy"
Wayne cảm thấy không còn hy vọng gì nơi Hà Phi nữa,anh nắm lấy tay Sheren nói:"Còn nhớ anh từng nói không...nếu em xuống địa ngục anh sẽ đi cùng em"
Sheren nhìn anh,đôi mắt cô ươn ướt:"Em sẽ ...đi trước chờ anh"
Wayne lau nước trong mắt cô nói:"Không cần...anh sẽ đi cùng em...em nhịn đói anh sẽ cùng nhịn với em..."
Sheren nhìn khuôn mặt anh cũng hốc hác đi nhiều,cô chạm tay vào vết thương trên tay anh nói:"Tại sao ...anh lại đối tốt với em như vậy?Trên đời này ...người tốt rất nhiều sao anh lại..."
Anh ôm lấy cô nói:"Bởi vì...anh yêu em"
Đây là lần thứ 2 cô nghe anh nói ba chữ này,cô cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Một người dù mạnh mẽ tới đâu thì khi chịu nhiều cú sốc cũng không thể trụ vững được,vẫn cần một bờ vai an ủi.
Anh sẵn sàng đưa cho mượn bờ vai và mọi thứ anh có,ngay cả mạng sống kia nếu như cô muốn anh cũng không suy nghĩ mà đồng ý đưa cô,nhưng cô không thể cũng không dám nhận
Wayne hôn nhẹ lên tóc cô nói:"Em yên tâm...anh sẽ không cản em nữa...anh sẽ vào đây cùng em...cùng em làm việc mà em thích"
Anh trước nay luôn làm việc theo lý trí,duy nhất chỉ lần này là anh lại xử sự cảm tính như vậy,nếu không thể thay đổi quyết định của Sheren thì anh sẽ cùng cô làm điều mà cô muốn
Điện thoại trong túi Sheren kêu lên,cô nhìn sang định lấy thì Wayne nói:"Anh giúp em"
Anh bước tới lấy điện thoại ,số gọi tới là số lạ,anh đưa Sheren rồi định ra ngoài,nhưng cô đã giữ anh lại,mắt cô dừng trên màn hình.
Suy nghĩ hồi lâu thì tay Sheren run run,cô lấy hết can đảm bắt máy,cô mở loa ngoài lên rồi nói:"Hà Phi"
Hà Phi ngồi trên ghế đá anh nhìn về cái cây luôn gắn bó với anh suốt hơn 20 năm nay,anh nói:"Em gái...anh xin lỗi"
Sheren nghe hai chữ em gái từ anh,cô cảm thấy ấm áp, cô vẫn còn một người thân trên đời này.
Nhưng anh ấy cũng bị cô làm tổn thương,làm khổ đủ điều.
Sheren rơi nước mắt nói:"Không phải lỗi của anh...là lỗi của em...xin lỗi anh...vì em mà ba...em còn làm anh chịu nhiều thiệt thòi...em"
Hà Phi cười mang theo cả sự chua xót,cô em gái này quả thật rất giống anh,cũng thích giấu mọi việc trong lòng,tự mình làm đau mình.
Anh nói:"Thật ra ngay từ khi gặp em anh cũng có mục đích mới tiếp cận đó"
Sheren cười mỉa mai mình :"Anh nói ngược rồi...là em tiếp cận anh để trả thù đó"
Hà Phi thở dài:"Anh kể em nghe sự thật mà anh giấu suốt 20 năm nay rồi...nhưng anh mong em có thể tha thứ cho anh"
Sheren cười như ngây như dại ,tay run lên:"Em làm sao lại ...có tư cách hận anh chứ...là em nợ anh mà" Wayne ngồi đó lặng thinh,anh chỉ có thể ôm lấy cô,cho cô mượn bờ vai để tiếp thêm sức mạnh cho cô
Hà Phi lặng nhìn áng mây trôi ngang bầu trời,anh bồi hồi kể lại cho Sheren nghe khi còn nhỏ,anh rất hiếu động.
Trong một lần tình cờ anh quen biết một dì rất tốt bụng,hay cho kẹo và bánh cho anh.
Hà Phi mỗi khi nhận lấy đều rất vui vì mẹ anh nói anh đã dư cân nên kiêng ăn ngọt nếu không sẽ không cao nổi.
Còn dì thì nghĩ khác,dì bảo con nít bụ bẫm một chút sẽ dễ thương hơn,dì thường ngồi nhìn anh khen anh đẹp trai,còn nói chắc là anh giống ba
Hà Phi thích chí cười ngoác cả miệng được ăn kẹo còn được khen có đứa trẻ nào không thích.
Hà phi rất thích đá banh nhưng mẹ anh nói anh không chăm chỉ học nên dù năn nỉ thế nào mẹ cũng không mua,dì nói sẽ mua cho anh với điều kiện anh phải đàn cho dì nghe một bản nhạc.
Hà Phi vui vẻ nhận lời,bài nhạc đó anh vẫn thường bị mẹ bắt tập nên đối với anh thật đơn giản
Ngày hôm sau,Hà Phi hớn hở mang banh về nhà ,nhưng khi anh muốn mẹ gặp dì thì dì ấy lại không xuất hiện.
Trong một lần nọ,dì tới gặp Hà Phi nói là muốn nhờ ba anh giúp dì làm một việc ,anh hứa sẽ nói với ba,nhưng khi về nhà lại quên mất.
Ngày hôm sau lại cùng đám bạn chơi đá banh ,nhưng mấy đứa nhóc nghịch ngợm không vào công viên mà lại đá ngay trước cổng trường.
Hà Phi sau khi để lọt lưới 2 trái thì ức lắm ,anh hét lên sẽ cho bọn Tiểu Hùng biết tay.
Hà Phi càng chơi càng hăng,còn bắt chước mấy cầu thủ đá xoáy kết quả là trái banh bay ra bên ngoài,anh chạy đi nhặt lại còn luôn miệng nói 2 đứa kia chuẩn bị mua nước khao cả bọn là vừa .
Hà Phi không chú ý phía sau một chiếc taxi lao nhanh tới,tài xế vừa nghe đua ngựa vừa ăn vặt nên không chú ý phía trước có một đứa bé đang lồm cồm nhặt banh,Hà Phi thấy dây giày bị tuột nên ngồi đó cột lại.
Chiếc xe kia vẫn lao tới,anh chàng cột xong dây giày đứng dậy thì chiếc xe đã ở ngay trước mặt
Trong giây phút đó ,Hà Phi chỉ cảm thấy có một lực đẩy rất mạnh ,anh lăn mấy vòng trên đất ,khi lồm cồm bò dậy thì thấy chiếc xe kia đã dừng lại .
Tài xế hốt hoảng bỏ chạy,mấy đứa bạn của Hà Phi khóc thét lên chạy vào báo cho hiệu trưởng
Hà Phi đứng chôn chân tại chỗ hơn 1 phút sau mới run lẩy bẩy đi tới gần,dì nằm trên đất thoi thóp thở,bên cạnh thì toàn là máu.
Hà Phi oà khóc,dì nghe thấy tiếng anh khóc mở mắt ,đưa tay về phía anh hỏi:"Con...không...sao...chứ?"
Hà Phi nắm lấy tay dì ấy nức nở nói:"Con không sao,dì sao vậy ạ?"
Dì chỉ thều thào nói:"Con...rất ...đẹp trai...giống hệt ...ba con vậy"
Rồi chiếc xe cấp cứu chạy tới đưa dì đi,kể từ giây phút đó,anh không còn gặp lại dì nữa.Hà Phi phải đổi trường học và còn phải điều trị tâm lý trong suốt thời gian dài.
Mỗi khi ngủ anh hay nằm mơ thấy dì đứng đó nhìn anh mỉm cười,giấc mơ này cứ mãi theo anh cho tới khi anh gặp Sheren.
Lần đầu tiên thấy cô anh biết đã tới lúc nên làm gì đó cho dì,từ đó mục đích duy nhất mà anh làm là ủng hộ Sheren để cô đạt được cái mình muốn
Hà Phi kể xong câu chuyện thì hỏi Sheren:"Bây giờ em cảm thấy anh nợ em...hay là em nợ anh"
Sheren cứ mặt cho nước mắt tuôn rơi,cô lắc đầu nói:"Em không biết...không biết"
Hà Phi nghẹn ngào nói:"Chính anh cũng không biết nữa...trước đây anh luôn tự trách mình...mẹ anh phải đổi cả trường học cho anh...anh từng hỏi mẹ...nếu anh không thể trả nợ cho dì ấy thì sao"
Sheren lặng thin không nói gì,anh nói tiếp:"Mẹ anh nói...mỗi chúng ta sinh ra trên đời đều có lý do...có thể là trước đây anh nợ em...bây giờ tới em nợ anh...nó cứ như một vòng luẩn quẩn vậy đó...anh đã từng phạm sai...anh đã cố bù đắp cho em để chuộc lỗi...cho nên...căn bản em không hề nợ gì anh cả"
Sheren nắm lấy điện thoại,cô thấp giọng nói:"Nhưng em vẫn còn nợ anh một người cha"
Hà Phi lắc đầu nghĩ con bé này còn cố chấp hơn cả anh:"Vậy còn chuyện ba nợ mẹ con em làm sao trả đây?Em muốn đòi ông ấy không?"
"Em...em..."
Hà Phi nói những lời thật từ trong lòng ra:"Họ đều không còn nữa...cứ để mọi ân oán của họ cùng với họ chôn chặt trong lòng đất đi...anh chỉ muốn em có thể gạt đi gánh nặng mà tiếp tục cuộc sống...hận một người rất đau khổ...anh không muốn người thân duy nhất trên đời của anh lại phải chịu đau khổ nữa"
Sheren vẫn cố chấp nói:"Vậy còn anh?...còn Elaine?"
"Anh sẽ mãi mãi là bạn của Elaine...mọi thứ sẽ thay đổi nhưng tình bạn sẽ không bao giờ thay đổi...nếu em trân trọng tình bạn với Elaine thì đừng suy nghĩ dại dột...em nên nhớ em vẫn đang ở trong thân thể cô ấy...cho nên...em không chỉ sống cho mình mà còn vì Elaine...hứa với anh...hãy sống cho tốt nhé"
Sheren gật đầu nói:"Em biết rồi...em sẽ sống tốt...chúng ta sẽ cùng làm lại từ đầu"
Sheren sau khi bỏ điện thoại xuống thì gục trên vai Wayne khóc nức nở ,sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay.
Wayne vẫn ngồi đó trông chừng cô ,nhưng lần này không thấy Sheren gặp ác mộng nữa,anh nhận một tin nhắn từ Hà Phi :Cái tôi trân trọng nhất không phải tiền mà chính là tình thân
Lát sau anh lại nhận được một tin nhắn từ ngân hàng,có người chuyển vào tài khoản của anh 10 triệu,anh nhanh chóng chuyển khoản trả lại số tiền đã mượn của mọi người,cái cảm giác thiếu nợ người khác thật khó chịu
Đôi khi ta làm điều gì đó mà cứ mãi băn khoăn không biết rốt cuộc điều đó đúng hay sai.
Có người từng nói rằng :Khi tôi làm tốt thì không ai nhớ tới,nhưng khi tôi làm sai mọi người đều trích tôi dù đó chỉ là một lỗi rất nhỏ.
Con người là vậy đó,khi bạn làm điều tốt không ai thấy nhưng chỉ cần bạn làm sai bất cứ điều gì thì họ sẽ chỉ trích rằng bạn đã làm sai ,đó là điều xấu
Vậy thì đúng và sai là những điều hết sức khó phân định; cũng như vậy, những điều được gọi là đúng hay sai cũng chỉ là dựa theo suy nghĩ của con người mà nên
Khi nhiều người cho rằng nó đúng thì nó đúng,nhưng nếu có từng ấy người cho rằng điều đó là sai thì nó chắc chắn là sai
Thế nhưng điều tốt và điều xấu thì có thể phân biệt được.
Theo quan điểm của nhà Phật, điều tốt là điều đem lại lợi ích cho mình và cho người, đem lại lợi ích cho cả hai.
Cái khó là biết phân biệt cho được đúng đắn hai chữ tốt và xấu.