23/1/13

Chap 38.Ưu khuyết điểm?!


Hình chỉ mang tính minh hoạ

Bạn thân là gì?
Là người mà khi ta buồn thì người đó luôn bên cạnh để an ủi,chia sẻ cùng ta,khi ta vui người đó sẽ cùng chia sẻ niềm vui đó.
Michael luôn cho rằng nếu mình không vui thì họ sẽ có mặt để an ủi thậm chí giúp đỡ anh.

Nhưng thực tế đã chứng minh, sau khi cái tin trên là Michael rời khỏi tập đoàn Trịnh thị thành lập công ty mà không lấy bất cứ thứ gì của cha mình được đăng lên,thì ai cũng thay đổi thái độ hẳn,vốn đã lường trước nhưng anh vẫn cảm thấy hụt hẫng.

Đời người vốn rất bạc bẽo ,hôm nay ta giúp người trong khi khó khăn nhưng chưa chắc khi chính bản thân mình gặp khó khăn thì họ sẽ giúp đỡ lại.
Anh từng nói với Elaine là nếu không vì anh là con của Trịnh Kiến Quốc sẽ không ai giúp đỡ anh ,cứ tưởng nói ra để được cô thông cảm không ngờ nó lại trở thành sự thật,đây là quả báo mà anh đáng nhận do thường xuyên gạc người ta chăng?

Michael biết mình hay làm phiền Elaine và Hà Phi ,cả những người anh thường hay giúp đỡ còn không chịu cho anh tá túc huống chi lại trông mong vào 2 người bạn bất đắc dĩ kia .
Nhưng Micael lại muốn tận tai nghe câu trả lời của 2 người kia vì anh không tin lời cha anh đã nói,họ tốt với anh vì anh giàu có.

Michael cứ bấu víu vào cái niềm tin mà chính anh còn không tin ,Michael cũng đã bắt đầu nản chí,anh luôn miệng lại đi lặp lại câu hỏi ban nãy.
Còn hai người bạn bất đắc dĩ kia thì hôm nay lại đi biển chơi nên không biết được tin này.
Ba người cứ đứng dưới mưa ,Michael cứ lặp lại câu hỏi đó nhiều lần.
Nhìn anh chàng hỏi mãi một câu khiến 2 người đứng hình mất mấy giây vì tưởng anh ta lại rãnh rỗi buồn chán nên bày trò trêu họ.
Hà Phi vẫn tới gần vỗ vai Michael nói:”Anh lại đang trêu chúng tôi à?”

Elaine nhìn toàn thân Michael ướt hết nên cô nói:”Chúng ta hãy vào nhà trước đi rồi nói,anh ướt hết rồi”

Nói rồi cô đi nhanh đến cửa mở khoá,rồi ba người vào nhà.Elaine thì thay quần áo rồi pha thêm trà gừng cho Michael.
Hà Phi thấy Michael ướt hết còn đang run vì lạnh nên đưa anh bộ đồ trong túi du lịch cho anh thay,anh cũng lấy ra một bộ để thay .
Sau khi pha trà xong mang ra thì thấy Michael ngồi đó khuôn mặt buồn rười rượi,chưa bao giờ cô thấy anh buồn như vậy.Cô đưa ly trà cho anh:”Michael có chuyện gì vậy?Sao anh lại ở đây?”

Ly trà bốc khói nghi ngút nhưng Michael không cảm thấy nóng cứ lấy tay không mà cầm:”Hãy trả lời anh ,nếu anh mất tất cả em còn làm bạn với anh nữa không?”

Thấy Michael nhìn cô đôi mắt chờ mong câu trả lời của cô,Elaine không cần suy nghĩ mà đáp:”Michael dù sau này anh có ra sao chúng ta vẫn mãi là bạn,đúng không Hà Phi”

Hà Phi vỗ vai Michael nói:”Anh hay nói tôi ngốc nhưng anh còn ngốc hơn tôi nữa,chúng tôi quan tâm anh vì chúng ta là bạn chứ không phải vì danh tiếng hay địa vị của anh,anh nói vậy chẳng phải là đặt tình bạn của chúng ta lên bàn cân hay sao,cái danh hiệu đại ngốc này nên chuyển qua cho anh rồi”

Michael hớp một ngụm trà ,nó cay quá khiến anh ho sặc sụa,Elaine đưa anh khăn giấy :”Từ từ ,anh lại làm gì nữa vậy,lại xích mích với luật sư Trình sao?"

Hà Phi bên cạnh  nói:”Hay lại chọc giận ngài chủ tịch?”

Michael cười trêu 2 người:”Xem ra hai người ngày càng ăn ý nhỉ,tên Trình Lượng kia là cái gì mà tôi phải sợ hắn,còn cha tôi…haiz…ông ấy cắt đứt quan hệ với tôi rồi…nói cách khác tôi không còn là con ông ấy nữa…bây giờ tôi không tiền,không nhà ,không quyền ,không thế…nói chung là trắng tay rồi”

Hà Phi nghe Michael cảm thán thì thở dài hỏi:”Sao lại ra nông nỗi này?Rốt cuộc anh đã làm gì?”

Elaine nghe thì cũng suốt rột lắm,tuy là cô đang gặp rắc rối nhưng cũng không mong người khác vì cô mà vạ lây,cô hỏi”Michael giữa anh và ngài chủ tịch đã xảy ra chuyện gì?Có phải vì tôi mà hai người bất hoà?”

Michael nhìn cô,anh cười gượng nhìn  ly trà trong tay xoay nhẹ nhấm một ngụm rồi nói:”Em xem ,ly trà này cũng như em vậy,tuy không màu nhưng lại khiến người cảm thấy ấm áp…khuyết điểm lớn nhất của em chính là luôn ôm hết mọi thứ vào mình…anh và cha vốn đã có mâu thuẫn từ trước ,cho dù không có em thì sự việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra,chỉ là nó tới sớm hơn anh nghĩ thôi”

Hà Phi nghe Michael nói vậy thì nhìn Elaine nghiêm mặt nói:”Anh cũng không bênh em nữa,Michael nói đúng em lúc nào cũng tự làm khổ bản thân”

"Nhưng mà tôi..."

Michael lầm bầm:"Không lẽ anh cảm hay sốt đều là do em sao"

Hà Phi tiếp lời:"Còn anh bị lên cân cũng liên quan đến em sao?"

Michael nghe Hà Phi nói vậy thì cười híp mắt còn vỗ vai khen Hà Phi tiến bộ,hai người này đúng là có chuyện thì không lo giải quyết mà còn đùa cợt được.
Elaine chỉ lắc đầu nhìn hai người không biết nên khóc hay cười,Hà Phi thấy Michael cứ úp mở về chuyện của mình nên anh hỏi thẳng:”Michael nếu anh xem tôi và Elaine là bạn thì nên nói rõ mọi việc với chúng tôi”

Michael gật gù kể lại thì ra do mấy bài báo của anh mà hai cha con trở nên căng thẳng.
 Ông Trịnh chỉ trích Michael không lo làm việc chỉ suốt ngày lêu lõng ăn chơi còn để phóng viên chụp hình,có việc thì toàn bắt ông giải quyết thật là mất mặt mà.
Người ta nói tức nước thì vỡ bờ,Michael trong lúc tức giận đã mang toàn bộ nỗi niềm trong bao năm nay bộc phát làm cha mình càng thêm giận.

Chuyện này càng gây càng lớn, không biết Trình Lượng đã nói gì với ông Trịnh mà ông ta lại mang chuyện của Elaine ra nói,Michael thì ra sức bên cô nên mọi chuyện càng thêm căng thẳng.
Trong lúc tức giận ông Trịnh đã lớn tiếng đuổi anh ra khỏi nhà ,còn nói có giỏi thì nên tạo ra thành tích cho ông xem chứ đừng khóc mà chạy về xin tiền.

Michael tức giận bỏ ra ngoài không đem theo bất cứ thứ gì ngoài giấy tờ tuỳ thân và ít tiền lẻ.
Đây vốn là chuyện của Trịnh gia nhưng không hiểu sao nó lại lan rộng trên báo với tốc độ chóng mặt

Kết quả là Michael gọi điện nhờ mấy người bạn mà anh tin cậy xin tá túc nhưng ai cũng có lý do riêng nên đều từ chối.
Michael chỉ có thể cảm thán một câu thói đời đen bạc mà thôi.
Hà Phi và Elaine nghe xong thì lặng thinh nhìn Michael,một lúc sau Hà Phi lên tiếng:”Michael vậy anh có dự định gì không?”

Michael thở dài chán nản nói:”Tôi định sẽ đi xin việc ,rồi cố gắng dành dụm tiền mở công ty ,chứng minh cho cha tôi thấy tôi không phải thằng phá của.Tôi muốn tự lập” (cố lên  )

Elaine cũng muốn khuyên anh nên tìm cách giải quyết mâu thuẫn giữa hai cha con chứ không phải làm cho mọi việc thêm bế tắc.
Nhưng cô là người ngoài nếu can thiệp quá nhiều vào chuyện của Trịnh gia thì không hay,hơn nữa cha con họ tranh cãi nhau một phần là vì cô.

Elaine nhìn sang Hà Phi ,anh gật đầu rồi nói với Michael:”À ,Michael nếu anh không chê thì hãy tới nhà tôi ở một thời gian”

Michael cười hớn hở nói:”Thật sao…cảm ơn hai người chịu giúp tôi…cảm ơn…nếu sau này tôi có chút thành tựu sẽ không quên hai người đâu”

Hà Phi nghe anh chàng nói nhăng nói cuộc một hồi ,anh nhăn mặt lên tiếng:”Thôi đã tối rồi,Elaine cần nghỉ ngơi,tôi đưa anh về sẵn tiện mua cho anh ít đồ dùng cá nhân nữa,còn dọn dẹp lại căn phòng nữa”

Michael từ nhỏ tới lớn chưa từng phải dọn phòng bao giờ,anh thắc mắc:”Sao phải dọn phòng nữa hả?Sao anh không dọn giúp tôi?”

Elaine nghe nói cần dọn phòng thì nhanh miệng nói:”Cũng còn sớm hay tôi cùng các anh về nhà rồi giúp dọn dẹp được không?”

Hai người nghe vậy thì đồng thanh nói:”Không được”

Elaine thắc mắc nhìn hai người,Hà Phi lên tiếng:”Michael ,anh nói phải tự lập thì tất nhiên phải bắt đầu học làm mọi thứ rồi,tôi sẽ hướng dẫn anh làm một số việc nhưng sẽ không làm giúp anh”

Michael gật gù :”Đã hiểu”,rồi quay sang Elaine cười hì hì nói:”Em không cần bận tâm,những chuyện vặt này anh sẽ giải quyết được,em nghỉ ngơi đi,Hà Phi đi thôi”


Michael nắm tay Hà Phi lôi đi vẻ mặt hết sức hăm hở,Hà Phi chỉ kịp nói với Elaine câu chào tạm biệt rồi bị kéo đi mất.
Sau khi dẫn Michael đi siêu thị mua đồ,Hà Phi chở anh chàng về nhà,tên này vào siêu thị là mua sắm điên cuồng như ngày mai sẽ không được mua đồ nũa vậy. (Tội nghiệp chắc đó giờ chưa đi siêu thị  )
Hà Phi phải năn nỉ lắm anh ta mới bỏ lại vài món.
Về tới nhà Hà Phi,anh chàng sau khi tham quan một lượt thì gật gù nói:”Cũng được lắm,tuy không lớn nhưng ngăn nắp.Tôi sẽ lấy căn phòng cuối hành lang”

Hà Phi lấy khăn và bàn chải mới mua đưa Michael :”Anh đừng hòng,đó là phòng của tôi,phòng của anh bên kia kìa”

Michael nhìn theo hướng Hà Phi chỉ ,căn phòng nhỏ bên góc hành lang,anh suýt xoa :”Sao nhỏ vậy,anh thấy không có Tâm Lan ở đây nên bắt nạt tôi chứ gì?”

Hà Phi mở cửa đi vào căn phòng đó nhanh nhẹn chuyển đồ ra rồi đưa chổi cho Michael:”Đây …quét rồi lau sàn đi,nếu không thì tối nay anh ngủ ngoài sô pha.Cho dù là Elaine ở đây thì cũng vậy,đây là nhà tôi mà.Anh muốn tự lập thì nên học lau dọn nhà trước”

Michael cầm cây chổi quơ qua quơ lại trên sàn xem như là quét nhà:”Mà anh gọi Elaine nghe thân thiết quá,mai mốt tôi cũng sẽ gọi cô ấy là Elaine ...tên này nghe cũng hay lắm đó”

Hà Phi thấy anh ta đang phủi sàn thì cầm cây chổi hướng dẫn Michael quét cho đúng rồi bỉu môi :”Elaine chỉ là để tôi gọi  ,cô ấy chỉ cho phép mình tôi gọi thôi”

Michael le lưỡi trêu :”Xí ,không cho gọi thì thôi…anh và cô ấy bắt đầu từ khi nào vậy?”

Xem tiếp:

 Hà Phi hơi đỏ mặt nói:”Cái gì…bắt đầu từ khi nào…anh nói nhăng cuội gì vậy?”

Michael lấy tay xoa cằm cười trêu chọc:”Ha…ha …mặt anh đỏ rồi kìa…ha…ha…nói thật nha Tâm Lan là cô gái tốt nếu cô ấy thích tôi thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy tới cùng,haiz…chỉ là cô ấy không chịu…cho nên anh phải cố lên…tôi sẽ ủng hộ anh”

Hà Phi nãy giờ nghĩ vẩn vơ nên vô thức cầm chổi quét quét,khi định thần lại thì thấy Michael đang đứng đó,anh đưa cây chổi lại cho anh ta :”Nè…nói nhăng nói cuội để cho qua chuyện hả…mau quét đi…tôi đi lấy nước cho anh lau…tôi cảnh cáo anh…mấy lời lúc nãy mà để Elaine biết được thì ra sân mà ngủ”

Hà Phi đi nhanh ra ngoài bỏ lại Michael trong phòng,anh ta lắc đầu nghĩ sao lại có người kỳ quặc như Hà Phi vậy chứ,rõ ràng quan tâm người ta lại luôn nói là không có ,thôi cứ lo cho xong cái chỗ này trước nếu không tối nay sẽ không có chỗ ngủ .
Còn chuyện hai người kia thôi mặc kệ họ dù sao cũng đều là người lớn cả rồi chỉ cần Michael ở đây còn sợ chuyện không thành sao.
Michael mỉm cười rồi tiếp tục quét nhà (Mơ đê ,ai dám giành làm hồng nương với tui  người đó)



Trong phòng hội nghị ai nấy đều chăm chú lắng nghe về chiến lược đầu tư của công ty trong nửa năm sau,Wayne thì đang ghi chép gì đó nhưng vẫn lắng nghe ,chỉ có Sheren là ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ đáng lý ra cô phải đánh biên bản cuộc họp nếu lúc này ai nhìn vào màn hình laptop thì nó vẫn trống trơn,mắt thì không nhìn Simon để nghe mà nhìn về phía Wayne suy nghĩ mông lung. (bịnh càng ngày càng nặng)

Tuy là Simon đang trình bày kế hoạch này nhưng cô đã thấy bản nháp của nó trong phòng của Wayne,thì ra hôm qua anh không rảnh dùng cơm trưa với cô là để làm bản kế hoạch này,cô vốn định chiều nay hẹn anh dùng cơm rồi không đến cho anh leo cây nhưng bây giờ lại thấy không nỡ.

Simon trình bày xong thì Wayne tiếp tục ,anh đang đề xuất việc thay đổi nhân sự,Wayne đang thao thao bất tuyệt về tác phong làm việc của nhân viên.

Lúc trước nhìn nét mặt của anh khi trình bày ý kiến trong các cuộc họp khuôn mặt Wayne lúc nào cũng tràn đầy tự tin là Sheren cảm thấy bực mình, chỉ cầu cho anh đi đường va phải cây hay cột gì đó cho mẻ đầu sứt trán xem anh còn tự tin như vậy không.

Nhưng bây giờ anh vẫn đang phát biểu ý kiến nhưng cô lại vui thích ngắm nhìn anh như động vật quý hiếm trong vườn bách thú vậy.

Vẫn đang cuối đầu suy tư xem nên cho anh cơ hội hay là tìm cách từ chối Wayne bỗng có người gọi cô,theo quán tính cô đáp lại,ngẩng lên cô thấy Simon đang nhìn cô ,thấy cô không  tập trung nên Kitty bên cạnh nhắc cô :”Sheren cô đánh xong biên bản hội nghị chưa?”

Sheren lúc này mới nhớ vẫn chưa gõ chữ nào,đang lúng túng không biết nên nói với Simon ra sao thì Wayne lên tiếng:”À tôi còn muốn bổ sung vài việc ,Simon nếu không phiền  thì chiều nay tôi sẽ nhờ Kitty mang cho anh”

Simon gật đầu rồi nói:”Được rồi,mọi người nếu không có ý kiến gì nữa thì tan họp”

Cuộc họp cũng kéo dài hơn 2 tiếng ,mọi người ai nấy đều mệt nghe tan họp thì làm gì còn ý kiến.
Ai nấy thu dọn đồ của mình rồi ra khỏi phòng ,Sheren cũng đứng dậy thu dọn lại mấy biên bản chuẩn bị tắt laptop thì thấy Wayne nhìn đồng hồ treo trên tường nói:”Cô  mau in theo biên bản cuộc họp lúc nãy,sau giờ ăn trưa xong thì rồi mang vào phòng cho tôi”

Nói rồi Wayne bước ra khỏi phòng ,Sheren đứng đó nhìn cái laptop ,làm gì có chữ nào mà in,đành thú tội với anh vậy cùng lắm là bị mắng một trận ,nhưng tốt nhất nên làm công tác dập lửa trước đã.

Sheren nhanh chóng mua 2 phần sandwich rồi đi tới phòng của Wayne,cô nghĩ nếu giờ này có bị mắng chắc là không ai nghe thấy đâu , hít một hơi thật sâu cô gõ cửa rồi vào phòng ,cô thấy Wayne đang ngồi đó trên tay là ly rượu ,chưa kịp nói gì thì anh đã uống nó rồi.

Sheren thầm than không ổn lúc nãy định đi vào nhận lỗi rồi nịnh nọt anh mấy câu để anh bỏ qua chuyện biên bản vậy mà xem ra lần này lại gây thêm chuyện nữa rồi.
Wayne cầm cái chai rượu lên nhìn cô hỏi:”Cái này là gì vậy?”

Sheren đặt Sandwhich lên bàn cười hì hì nói :”Trưởng phòng đây là nước mát ,em thấy café của anh hình như bị hư nên thay bằng nước mát ,anh uống cho hạ hoả”

Wayne gật gù bỏ chai rượu xuống chỉ vào cái ghế,cô hiểu ý nên ngồi xuống,anh hỏi:”Sheren biên bản đâu?”

Cuối cùng đã vào đề ,Sheren cuối mặt xuống lắp bắp:”À …xin lỗi trưởng phòng…lúc nãy vì không tập trung nên …chưa đánh văn bản xong” cô nhìn anh bằng đôi mắt thành khẩn lắm

Wayne nghiêm mặt nhìn cô rồi nói:”Không tập trung đánh văn bản mà lại có thời gian thay café bằng nước mát à?”(khổ dài dài  )

Sheren nhìn anh giải thích:”À cái đó là lúc sáng còn văn bản mới lúc nãy thôi”

Wayne lấy tập hồ sơ trên bàn rút ra một tấm giấy đưa cho Sheren rồi nói:”Em có thể tham khảo cái này rồi đánh văn bản nộp cho Simon”

Sheren cầm lấy xem thì ra đây là bản chép tay chi tiết cuộc họp lúc nãy,cô nhìn anh bằng đôi mắt biết ơn:”Cám ơn anh,em đảm bảo sẽ không có lần sau đâu”

Wayne gật đầu,rồi đưa biên bản trên bàn đưa cô:”Đây là hồ sơ chuyển công tác của Mandy bên phòng quản lý văn thư,lát nữa khi đánh biên bản xong em đưa cho Kitty để cô ấy chuyển cho Simon “

Sheren nhìn anh ,cô có nhiều câu hỏi lắm nên hỏi luôn hay là chờ khi tan sở nhỉ.
Xưa nay Wayne vốn không nể tình riêng ,hơn nữa Mandy là nội gián tại sao không khai trừ cô ta mà chỉ chuyển công tác hay anh vẫn còn lý do gì đó?

Wayne thấy cô cứ ngẩn ngơ suy nghĩ  ,anh nói :”Xem ra em có nhiều thắc mắc nhỉ,anh sẽ giải đáp thắc mắc của em nếu nó có liên quan tới công việc “

Sheren nghe vậy thì nêu một hơi mấy câu hỏi:”Tại sao anh chỉ chuyển Mandy đi nơi khác …rõ ràng cô ta đã làm hại công ty 1 lần , khó tránh khỏi có lần 2…à còn nữa sao anh lại biết mà viết bản chi tiết cuộc họp cho em…sao trong chai rượu là café mà không phải rượu?...à …thôi hết rồi chỉ nhiêu đó thôi” (Nhiều chuyện cỡ tui là cùng )

Wayne nhìn cô rồi giơ tay đầu hàng,không ngờ Sheren lại có nhều thắc mắc như vậy,anh cười lộ ra má lúm đồng tiền:”Anh nghĩ ai cũng cần 1 cơ hội,Mandy cũng đã làm trong công ty hơn 5 năm xưa nay chưa từng làm sai điều gì huống chi đây chỉ là ý kiến cá nhân của anh thôi,còn quyền quyết định là ở Simon”

Sheren gật gù hơi hiểu ra vấn đề ,cũng như lần anh bảo sẽ cho cô cơ hội vậy giờ nghĩ lại vẫn còn buồn cười vì lúc đó Sheren không hiểu mà còn mắng Wayne,anh thật kỳ lạ luôn đặt ra cho bản thân nhiều yêu cầu nhưng lại luôn cho người khác cơ hội.

Cái này là ưu điểm hay là khuyết điểm của anh nhỉ,không biết cô nên cho anh một điểm cộng hay điểm trừ đây.

Wayne thấy Sheren vẫn đang mơ màng nhìn đồng hồ đã hơn 12g30 ,anh húng hắn ho:”E hèm…anh giải đáp xong thắc mắc của em rồi,bây giờ là ăn trưa em nên đi ăn để lát có sức mà làm việc tiếp”

Sheren nhìn đồng hồ rồi thốt lên:”gần 1 giờ rồi sao,nhanh thật đó…anh chỉ mới giải đáp 1 vấn đề thôi mà…anh không ăn trưa à?”

Wayne cười nghĩ cô nàng này thật là tò mò nhưng lại rất đáng yêu,vốn không định trêu cô một hồi rồi mới đưa cô bản ghi chú nhưng nhìn cô thì anh lại mềm lòng,anh thật rất muốm biết rốt cuộc lúc nãy Sheren đã nghĩ gì mà không tập trung nhỉ.

Wayne cười:”Anh đã nói sẽ chỉ giải đáp thắc mắc trong phạm vi công việc thôi mà,anh còn việc phải làm em nên ăn trưa đi, tan sở anh nếu em vẫn còn hứng thú muốn biết anh sẽ giải đáp tiếp”

Sheren luôn tò mò với mọi thứ đặc biệt là những thứ liên quan đến cái người tên là Âu Văn Vỹ này,muốn cô chờ sao ,đâu có dễ vậy,nhìn 2 cái sandwhich trên bàn cô cười:”Wayne ,em mời anh ăn trưa nhé…chúng ta sẽ nói tiếp về vấn đề riêng”

Wayne nhìn cái sandwhich mà Sheren đưa,anh nghĩ sao mà lại có người tò mò như cô vậy chứ.
Nhưng có lẽ anh lại bị cái tính tò mà này của cô thu hút ,cũng không biết anh đã bắt đầu chú ý tới cô từ khi nào có lẽ ngày từ ngày gặp cô ở bệnh viện?
Hai người họ cứ như là hai thỏi nam châm khác cực ,cứ hút chặt lấy nhau .

Nếu như Wayne là chiếc hộp có khóa thì Sheren chính là chiếc chìa khóa mở chiếc hộp đó,họ là hai mảnh ghép còn thiếu của nhau chăng?
Chỉ không biết họ có thể cùng nắm tay nhau đi hết đoạn đường phía trước hay sẽ mỗi người mỗi ngã ?

Wayne cầm cái bánh rồi nói:”Cám ơn em,vậy anh sẽ bắt đầu ăn trưa vậy”

Sheren chỉ đành ngồi  nhìn anh nhàn nhã xơi cái sandwhich,nhìn cái chai trên bàn cô tự hỏi sao Wayne lại có sở thích kì lạ nhỉ .
Nếu không vì hôm qua anh từ chối ăn trưa cùng cô thì cô cũng không phát hiện ra cái chuyện động trời này.

Ai đời lại thay café là rượu chứ,Simon mà biết chắc sẽ cười tới chết mất.
Thấy Sheren ngồi nhìn cái chai trên bàn chốc chốc lại cười anh hỏi:”Em cười gì vậy?”

Sheren thấy anh đã ăn xong và đang nhìn mình,cô chỉ cái ly trên bàn giả ngây hỏi :”Sao trước nay em chưa thấy anh uống rượu nhỉ?"

Wayne cười tự mỉa mai bản thân:”Vì anh nhát gan,lúc trước vì uống rượu nên anh đã gây ra chuyện.Kể từ lúc đó anh tự hứa với bản thân từ nay sẽ không uống rượu khi chưa làm xong việc”

Không cần nói chắc lại là chuyện liên quan tới Kelly rồi,Sheren lại ngây ngô hỏi:”Vậy liên quan gì tới nhát gan?”

Wayne biết cô nàng này ngoài hậu đậu lại còn rất mau quên,anh nhắc cô:”Em còn nhớ hôm ở Paradise không? Em đã rủ mọi người thi uống rượu...anh đã không tham gia,khi đó em đã gọi anh là tên nhát gan…còn nói nếu ai quen anh sẽ xui xẻo suốt đời”

Sheren nhớ lại hôm đó ,nhưng có lẽ say quá nên cô không nhớ chỉ đành nói cho qua chuyện:”Hôm đó tại người ta say quá nên mới nói vậy mà…anh vẫn còn giận à?”

Wayne mỉm cười nói:”Sheren …anh nói ra không phải có ý trách móc hay giận dỗi gì em…thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường…anh có rất nhiều khuyết điểm…anh hy vọng em có thể chấp nhận những khuyết điểm này của anh”

Thì ra mỗi một cử chỉ,lời nói của cô anh đều lắng nghe và để tâm ,nhưng nếu Wayne không nói ra chắc cô cũng không nhớ.

Nếu là trước đây chắc chắn cô còn không thừa dịp trêu rao cái tin này khắp công ty trả đũa anh sao,lúc trước mỗi lần thấy anh cô chỉ toàn mắng thầm lại còn hay chơi khăm anh,nghĩ tới cũng thật xấu hổ,Sheren đỏ mặt nói:”em rút lại mấy lời đó…anh rất có trách nhiệm với bản thân tuyệt đối không phải tên nhát gan đâu…em cũng có rất nhiều tật xấu…hy vọng anh cũng sẽ chấp nhận những khuyết điểm của em”

Wayne gật đầu:”Đương nhiên,anh là bạn trai của em mà.”

Sheren vừa nghe tới hai chữ “bạn trai” của anh cô liền cười gian“Anh đừng hiểu lầm ,anh chỉ đang là bạn trai tạm thời của em thôi đó nha”

“Em…” (nói không nên lời luôn rồi)

Wayne biết là vẫn trong giai đoạn tạm thời nhưng anh lại không thích 2 từ “tạm thời” này,anh ỉu xìu :”Thôi mau đi ăn đi…bạn gái tạm thời à…em không đói sao?”

“Còn chưa được…còn cái này nữa”Sheren vừa nói vừa giơ bản viết tay trước mặt Wayne,anh chỉ cười hỏi Sheren:”Nếu anh nói đó là bệnh nghề nghiệp thôi,lúc trước vì làm thêm hay ghi tốc ký nên tiện tay thôi …em tin không?”

Sheren cười nhìn Wayne trong mắt cô ánh lên tia trêu đùa:”Đương nhiên là em…không tin rồi…Âu Văn Vỹ mà em biết không bao giờ làm gì mà không có mục đích cả…đúng không?”

Wayne giơ tay đầu hàng:”Anh thừa nhận …anh làm vậy là vì có lòng riêng…”

Có người được nước lại muốn lấn tới,cố hỏi dồn:”Anh chẳng phải đã nói không đặt tình cảm vào công việc sao?”

Đáp lại chỉ có sự yên lặng và cái nhìn đầy "trìu mến" như muốn nói "xin em hãy tha cho anh đi" ,Sheren cười nghĩ thôi không trêu anh nữa dù sao cạy được miệng Wayne không dễ dàng ,cứ tạm nhiêu đó thôi.

Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe tiếng Wayne :”Lần sau ,nếu em có nấu nước mát nên nấu 24 vị nha cái ly đó còn đắng hơn cafe nữa”

Sheren quay lại cười gian ,cô nói:”Em không biết nấu 24 vị chỉ biết nấu nước đắng thôi”

Cuộc trò chuyện vừa rồi tuy không đầu không đuôi nhưng có lẽ ít nhất Sheren có thể thấu hiểu vì cô ấy là một người thông minh mà .
Hôm qua có người nói chỉ biết nấu nước đắng nhưng ngày hôm sau trên bàn của Wayne lại có một bình 24 vị.
 Có một miếng giấy dán ở trên bình ,trên giấy vẽ một mặt cười có ghi chú thêm mấy dòng hẹn ai đó thứ 7 nếu rảnh thì qua nhà người nào đó ăn cơm tối.

Tuy nhiên chủ bình nước này lại sơ ý coi muối là đường bỏ vào không ít,người gởi đã có lòng thì người nhận cũng xem nó như canh mà uống hết.

 Wayne đổ nước mát à không phải gọi là canh mới đúng ra cái ly mà ai đó đã để sẵn trong tủ thay cho ly rượu mà anh vẫn dùng rồi vừa uống vừa nhắn tin trả lời.

Kể từ khi bàn xong hợp đồng cùng Tinh Hạo  không hiểu sao thời tiết lại rất đẹp trái hẳn với mấy hôm trước đó trời toàn mây đen với mưa

Khi yêu quý một người bạn sẽ chỉ chú ý ưu điểm của người ấy thậm chí còn bỏ qua cả những khuyết điểm của người ấy.
Nhưng khi đã ghét một người bạn thậm chí sẽ gạt đi mọi ưu điểm của người ấy thậm chí còn xem ưu điểm của người ta là khuyết điểm.

Có người đang khen bạn ư?
Có lẽ do họ yêu quý bạn nên mới khen tặng.
Có người đang chê bạn không có nghĩa là bạn rất tệ có thể chỉ là họ vẫn chưa hiểu bạn thôi.

Mọi người vẫn hay nói nhân vô thập toàn câu nói này quả không sai ,cả những vĩ nhân cũng không ngoại lệ.
Con người vốn không hoàn hảo,nhưng những người đang yêu đều hy vọng sẽ tìm được nửa kia của mình phải thật hoàn hảo .
Trên đời này muốn tìm người như vậy vốn là chuyện không thể .
Tuy nhiên nếu bỏ qua hết khuyết điểm chỉ chú ý những ưu điểm thì mỗi chúng ta đều là những người hoàn hảo 

Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG