Hình chỉ mang tính minh họa |
Tình yêu là gì? Đây là câu hỏi của rất nhiều người,trong đó có cả mấy nhân vật chính trong truyện (^_^)
Còn câu trả lời thì nhiều vô cùng
Có người nói tình yêu là ly nước trắng vì nó tinh khiết và giản dị .
Cũng có người nói tình yêu là một loại cảm giác.
Có người nói tình yêu là loại cảm xúc mạnh mẽ nhất nhưng cũng khó lý giải nhất ,khó nắm bắt nhất
Cũng có người nói tình yêu là một loại cảm giác.
Có người nói tình yêu là loại cảm xúc mạnh mẽ nhất nhưng cũng khó lý giải nhất ,khó nắm bắt nhất
Trên đường tới đây Wayne đã nghĩ xem nên nói gì khi gặp Sheren ,anh nhìn thấy gió thổi làm một mảnh giấy bay phấp phới rồi rơi thẳng xuống đất,anh biết phải giữ chặt cô nếu không cô ấy sẽ như mảnh giấy kia bay mất ,anh chạy đến giữ chặt tay Sheren la lớn:”Sheren cô làm gì vậy? “
Sheren đang nhìn xuống lan can thì nghe tiếng Wayne ,gọi cô giật mình quay lại nhìn anh:”Là anh”
Wayne lo lắng càng nắm tay cô chặt hơn:”Đừng làm chuyện ngu ngốc vậy…mau qua đây”
Sheren đau đến nhăn mặt cô la lên :”Mau buông tay ra…anh làm tôi đau đó”
Wayne vẫn nắm chặt tay cô không buông:”Cô đừng làm chuyện dại dột…bình tĩnh lại”
Sheren bị anh nắm lấy tay cô đau đến không chịu nổi,cô hét lên:”Đau quá…mau buông tay…anh muốn bẻ gãy tay tôi à?”
Wayne hơi nới lỏng tay ra nhưng trong lòng anh vẫn còn rất lo lắng ,anh nói :”Cô mau qua đây…đứng ở đó nguy hiểm lắm”
Sheren nhăn mặt vì đau:”Chờ tôi nhặt lại dây chuyền đã” (tiếc của ghê)
Lúc nãy vì không cẩn thận nên làm rơi cô đã rất lo lắng, mặc dù sợ cao nhưng Sheren vẫn muốn ra ngoài nhặt lại nó
Wayne sững sờ nhìn cô cuối xuống nhặt lại sợi dây rồi leo vào.
Anh sợ cô ngã nên đã đỡ cô,Sheren đưa anh sợi dây:”Đây trả cho anh...thứ quý giá như vậy tôi không dám giữ nữa..."
Thấy anh lặng thinh không nói được lời nào khuôn mặt thì đăm chiêu cô lại hỏi:"mà anh tới đây làm gì ? …sao trông sắc mặt anh khó coi quá vậy”
Wayne khi nghe cô hỏi thì biết cô không sao ,anh thở phào nhẹ nhõm,cầm lấy sợi dây cho vào túi quần jean nhưng tim anh vẫn còn đập mạnh không biết vì lo hay còn vì nguyên do nào khác.
Wayne không ngờ hôm nay cô lại đeo sợi dây này đi gặp Simon còn không sợ nguy hiểm mà nhặt lại nó,anh cũng không biết nói sao,cảm giác đó chắc chắn là thật nhưng anh không biết nên lảng tránh hay đối mặt với nó đây:”Tôi không sao ,lúc nãy tôi bảo cô chờ …sao cô không chờ tôi?”
Sheren nhăn nhó xoa xoa cánh tay đỏ tấy nói:”Tôi đã nói anh không cần tới mà”
Wayne lau mồ hôi trên trán rồi nói:”Lúc nãy cô cứ nói ngắt quãng lại còn nói không đầu không đuôi,tôi sợ cô có chuyện nên mới tới đây”
Sheren nhớ tới lúc nãy cô lắc đầu le lưỡi nói :”Lúc nãy ăn tôm với mù tạt cay quá…anh lo lắng vậy …nè anh không nghĩ tôi điên mà đi tự tử chứ”
Wayne lúng túng nói:”À…không sao là tốt rồi…sao cô lại ở đây…còn Simon đâu?”
Sheren ném cho Wayne cái túi xách rồi mang giày vào:”Đã nói đừng nhắc anh ta nữa…tôi chưa nói gì anh ta đã nói mình phải lo sự nghiệp rồi phải vực dậy công ty gì đó…”
Wayne hỏi dồn:”Rồi cô nói sao?”
Sheren ỉu xìu nói:”Tôi còn có thể nói gì nữa…chỉ có thể nói anh ta nghĩ nhiều rồi…tôi chỉ xem anh ta như bạn… rồi nhanh chân chuồn mất...chưa khi nào thất bại thảm hại như vậy”
Wayne hơi ngạc nhiên ,chẳng phải là Simon có ý với Nhã Như sao,kì lạ.
Anh nhìn Sheren ,cô nói tiếp:”Tôi đâu có làm gì quá đà mà Simon chưa gì đã nói thẳng ra vậy rồi...hay là tại anh ta chê tôi không giàu có không xứng với anh ta ?"
Wayne nhìn chiếc túi trong tay nói:"Chắc là không đâu...xưa nay Simon đâu coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối"
Sheren thấy anh vẫn đang ngẩn ngơ nhìn cái túi ,cô bực dọc nói:"Tất cả cũng tại anh…bày ra mấy cái cách quái gỡ này…tôi không biết đâu…anh phải tìm cách khác đi…”
Wayne ngẩng lên nhìn cô hồi lâu,rất lâu sau anh mới lên tiếng :”Xin lỗi”
Sheren cầm lại cái túi của mình rồi nói:”Không sao…mau tìm cách khác đi…tôi không muốn phải đăng báo tìm bạn trai hay tham gia mấy cái hội tìm người yêu gì đó đâu”
Wayne lắc đầu nói:”Xin lỗi tôi không thể giúp cô nữa”
Sheren bực mình chống nạnh nói:”Bây giờ sao đây…anh đã hứa mà bây giờ lại nuốt lời…anh muốn gì?”
Wayne chỉ nhìn cô nói:”Xin lỗi”
Sheren nghĩ chẳng lẽ mình tệ đến nỗi không có ai thích hay sao,cô không hiểu tại sao Wayne lại không chịu giúp cô, Sheren quay đầu nhìn ra phía xa thở dài rồi nói:”Tôi muốn nghe lý do?”
Wayne ngập ngừng hồi lâu cũng không biết nói sao nữa,Sheren không quay lại nhìn anh ,cô nói:”Tại sao hôm nay anh luôn miệng xin lỗi tôi vậy?Anh đã làm gì?”
Wayne nhìn theo cô,lâu nay anh vẫn không biết cảm giác mình dành cho Sheren là gì,nhưng lúc nãy nhìn thấy cô ở trên cầu anh biết mình đã có câu trả lời :”Tôi không giúp cô vì…tôi…tôi…”
Sheren thấy anh hôm nay cứ ấp úng cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh nói:”Anh sao vậy …cứ lắp bắp mãi…muốn nói gì cứ nói…tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi…dù có chuyện gì tôi cũng sẽ cố gắng không nổi nóng...không rút giận vào anh được chưa...nói đi"”
Thật lạ một người ở công ty không sợ một ai bây giờ lại lúng túng trước cô nàng đanh đá này.
Anh biết đã đến lúc thẳng thắn thú nhận tình cảm của mình rồi, anh không như Janet có thể chôn chặt tình cảm trong lòng .
Wayne biết nếu nói ra trong lúc này thì rất có lỗi với Simon nhưng không nói thì lại sợ không có cơ hội nói nữa.
Anh thừa nhận mình ích kỷ lúc đầu nói là muốn tác hợp cho Simon và Sheren nhưng bản thân lại cảm thấy không vui thậm chí có hơi ghen tức nữa
Anh thừa nhận mình ích kỷ lúc đầu nói là muốn tác hợp cho Simon và Sheren nhưng bản thân lại cảm thấy không vui thậm chí có hơi ghen tức nữa
Người ta nói đời người vô thường nếu bây giờ không nói không biết chừng ngày mai sẽ không còn cơ hội nói nữa.
Sheren vẫn nhìn anh ,cô đang chờ một câu trả lời ,Wayne nắm chặt sợi dây trong túi,anh lấy hết cam đảm nói lớn:”Tôi nghĩ mình đã yêu cô… do đó tôi không thể giúp cô được nữa”
Sheren nhìn anh trân trối,một giây,hai giây,ba giây,một phút,hai phút,đột nhiên cô phá lên cười nói:”Ha…ha…ha…được rồi ….đừng đùa nữa… anh đúng là có khiếu đóng kịch thật”
Wayne nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến,anh đi đến gần cô chân thành nói:”Anh không đùa với em… không biết từ lúc nào anh đối với em có cảm giác rất lạ... chỉ không biết nó là gì ….cũng không dám đối mặt với nó…nhưng lúc nãy khi chạy đến đây nhìn em đứng bên ngoài lan can anh đã rất lo lắng …anh sợ em sẽ nhảy xuống…anh không muốn không được nhìn thấy em nữa… anh có thể khẳng định là anh đã yêu em...anh không rộng lượng đến nỗi giúp người khác theo đuổi người con gái mình thích… anh đã cố thử ...nhưng quả thật anh không làm được….do đó anh không thể giúp em nữa”
Sheren nhìn anh ,trong mắt cô ánh lên một tia vui mừng,nhưng cô lại nghĩ có thể là mình đang mơ chăng,phải kiểm chứng mới được.
Cô bước đến nắm lấy tay Wayne ,quả thật rất ấm ,Sheren cười lật lòng bàn tay của Wayne ,đưa lên miệng cắn một cái thật mạnh.
Wayne đau đến nhăn mặt ,Sheren buông tay anh ra cười hỏi:”Đau không?” (cắn người ta còn hỏi vậy đó)
Wayne nhìn cô không biết nên khóc hay cười ,anh nói:”Đau …em thử đưa tay lên cắn thử xem đau không”
Sheren gật đầu cười hài lòng nói:”Đau tức là thật …ha…không phải mơ…ha…ha” (lại lên cơn rồi)
Wayne nghe vậy e dè hỏi:”Vậy em có đồng ý không?”
Sheren cầm lấy túi xách trong tay Wayne rồi xoay người chậm rãi bước,giả ngây nói:”Đồng ý cái gì…không hiểu anh nói gì?” (diễn viên à không ca sỹ có khác ^^)
Wayne đi theo cô,anh nghiêm túc nói:”Em có nhận lời làm bạn gái anh không?”
Sheren cười nham hiểm kéo tay anh vừa đi vừa nói:”Đâu có dễ dàng vậy…anh đói chưa…em mời anh ăn tối”
Họ đi đến một quán nhỏ bên đường,Sheren nhìn thực đơn rồi gọi một cái lẩu chua cay,cô dặn ông chủ phải cho nhiều ớt và thêm hai đĩa thức ăn đi kèm với lẩu nhưng không lấy rau.
Lát sau người phục vụ bưng ra nồi lẩu thơm ngát nghi ngút khói,bên trong thì toàn là mấy gia vị đặc trưng làm nên tên gọi có nó như riềng và gừng là không thể thiếu ,còn ớt thì nhiều vô kể.
Ông chủ còn tốt bụng thấy hai người mới tới ăn lần đầu nên cho thêm ớt bột Tứ Xuyên vào, còn nói bảo đảm không cay là không lấy tiền (chết chắc rồi….thiện tai… phật tổ hãy phù hộ ảnh)
Sheren cười lấy khăn giấy lau sạch đũa rồi đưa Wayne,cô nói:”Nghe nói anh ăn cay không được…muốn em làm bạn gái anh thì phải thể hiện chút bản lĩnh cho em xem”.
Wayne chỉ nhìn nồi lẩu thôi là đã chóng mặt rồi,Sheren nhìn anh cười nói:”Em cũng như nồi lẩu này vậy :cay và nóng lắm đó…bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp…đây chỉ là thử thách đầu thôi…màn hay còn ở phía sau”
Wayne cầm đũa lên nhìn cô nói:”Anh rất nghiêm túc…sẽ không hối hận”
Sheren nhìn anh ăn rồi nở một nụ cười gượng nhưng lòng cô lúc này lại rất rối ,cô không tin anh sẽ ăn hết nồi lẩu cũng như không tin tình cảm anh dành cho mình .
Có thể lúc nãy anh thấy cô đứng trên cầu sợ cô nghĩ quẫn nên bày ra trò này chăng?Chỉ lát nữa là biết được kết quả thôi.
Wayne cố gắng lắm chỉ ăn nửa cái lẩu,anh thở không ra hơi hỏi :”Sheren…có thể …uống nước không…cay quá”
Sheren nhìn anh lắc đầu,cô muốn anh phải bỏ cuộc,dù sao anh cũng là người tốt nếu quen cô sớm muộn cũng sẽ có ngày anh sẽ gặp phiền phức.
Sheren sau khi gặp thất bại trong tình cảm đã không còn hi vọng sẽ tìm được người yêu mình thật lòng.
Hơn nữa cô hình như cũng đã có tình cảm với anh ,lúc nãy khi nghe Wayne nói anh yêu cô,Sheren đã cảm thấy hạnh phúc,vui vẻ.
Nhưng lại sợ anh cũng sẽ như mấy bạn trai trước của cô ,quen nhau vài tuần là chạy mất.
Đau dài chi bằng đau ngắn,cứ tìm vài cái thử thách dã man một chút,phải cứng rắn một chút để anh nản lòng mà bỏ cuộc sớm như vậy cả hai sẽ không phải chịu nỗi đau chia tay sau này.
Suy nghĩ mông lung ,sau khi định thần lại Sheren thấy Wayne đã ăn gần hết nồi lẩu chỉ còn sót lại vài miếng thịt bò.
Mặt anh bây giờ đỏ bừng bừng như quan công,mồ hôi đổ như suối làm ướt cả chiếc áo pull đang mặc.
Wayne cố nuốt hết số thức ăn trong nồi vào bụng.
Sheren nhìn thấy thì hơi xót xa nhưng cô tự nói với mình phải cứng cỏi lên ,phải tìm cách nào khác để anh phải buông tay.
Không đợi Wayne có cơ hội uống nước cô đứng dậy nói:”Ông chủ tính tiền”
Sau khi ra khỏi quán Sheren vừa đi vừa nghĩ xem nên tìm cách gì mới có thể làm Wayne bỏ cuộc,đi một hồi không thấy anh đi tới,cô quay lại thấy anh đang đứng ở một gốc cấy cách cô khoảng hơn 1m ,anh tựa người vào thân cây rồi đưa tay lên mặt lau đi cái gì đó.Sheren đi tới nói:”Bình thường anh lười vận động lắm sao mà chỉ mới đi mấy bước đã mệt rồi…”
Cô bước tới gần thì thấy trên áo Wayne dính máu ,hốt hoảng cô chạy nhanh tới lo lắng hỏi:”Wayne …anh sao vậy…máu ...anh chảy máu kìa....chúng ta mau đến bệnh viện đi”
Xem tiếp: