2/11/12

Chap 25.Sinh nhật đáng nhớ

Hình chỉ mang tính minh hoạ
Sheren sau khi suy nghĩ đề nghị của Wayne ,cô quyết định sẽ nếm thử điểm tâm sáng xem như là đã nhận thành ý của Wayne ,anh vừa lái xe vừa nghĩ không biết Sheren sao lại đòi ăn đủ thứ món nào là há cảo,xíu mại,sủi cảo,bánh bao,…cứ như là cô ấy muốn thử hết tất cả điểm tâm của HK vậy,hơn nữa còn là mấy món của hiệu nổi tiếng nữa chứ.

Tới nhà Sheren ,anh xuống xe rồi nhấn chuông,Sheren mở cửa nhìn anh cười ,Wayne nói:”Giao hàng tận nơi”

Sheren chỉ vào nhà nói:”Đem vào bên trong giúp tôi đi,cảm ơn nhiều”

Wayne mang toàn bộ số điểm tâm vào trong nhà,Sheren thì chân đi lại không tiện lắm nên chỉ ngồi đó,cô mở mấy túi đồ ăn kiếm gì đó rồi nói:”Sao không có bánh kem ?”

”Bánh kem gì?”

Sheren chu miệng nói:”Thì lúc nãy tôi đã nói trong điện thoại rồi phải mua bằng được bánh kem mà”

Wayne nhớ lại lúc Sheren gọi điện đến anh vẫn đang mơ ngủ nên không biết có nghe thấy phải mua bánh kem không,Wayne đã đi suốt từ sáng tới giờ mua đủ thứ nên bây giờ cũng hoa mắt chóng mặt rồi,anh bực dọc nói:”Nè cô nhằm lúc người ta đang ngủ mà gọi sao tôi nhớ hết được”

Sheren nhăn nhó nói:”Vậy anh đi mua đi”

”Lại mua nữa sao,tiểu thư à tôi sắp bị cô quay đến chóng mặt rồi,mà cô mua bánh kem làm gì?”

“Thì mua bánh kem đương nhiên là để tổ chức sinh nhật chứ làm gì nữa”

Wayne lau mồ hôi trên trán nói:”Sinh nhật cô qua lâu lắm rồi mà,hình như là ngày cô bị tai nạn thì phải”

“Đó là ngày tây còn hôm nay là ngày ta.Anh cũng biết nói là tôi bị tai nạn sao mà tổ chức sinh nhật được”

Wayne nheo mắt lại nhìn Sheren:”Hình như mọi năm cô đâu có thói quen mừng sinh nhật”

Sheren nói:”Bây giờ có mua không?Nếu không mua thì tôi tự đi mua”

Wayne nhớ tới lời dặn của Janet phải lo cho Sheren đàng hoàng,anh xụ mặt nói:”Được rồi là tôi nợ cô,tôi đi mua …à mà cô muốn ghi gì trên bánh”

“Không cần ghi gì cả,nhớ mua thêm nến nghe chưa”

”Biết rồi”

Wayne nhanh chóng đi ra ngoài,Sheren mỉm cười hài lòng ,cô bế Miu Miu lên nói:”Chờ chút Miu Miu ,anh ta về chúng ta sẽ có bánh kem ăn”

Từ sáng đến giờ Elaine nhận được vô số mail chúc mừng sinh nhật và quà của không ít fan ,cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa,sinh nhật đã qua khá lâu rồi bây giờ lại được nhận quà,cảm giác này cũng khá lạ,hơn nữa những thứ này cũng không phải cho cô mà dành cho Sheren.

Elaine gọi điện cho Sheren :”Sheren chúc cô sinh nhật vui vẻ”

”Cám ơn cô Elaine,cô cũng vậy nha”

Elaine cười gượng nói:”Sinh nhật tôi qua lâu rồi”

”Tôi biết là ngày chúng ta bị tai nạn đúng không,hôm nay xem như là sinh nhật cô ,cứ vui chơi thoả thích,muốn mua gì cứ mua”

Elaine thường hay nghe Sheren dặn cô phải tiết kiệm nhưng mấy hôm nay khi gọi điện hỏi thăm thì chỉ nghe Sheren toàn nói chuyện vui này nọ.

Elaine cảm thấy tính tình Sheren lúc này cũng tốt hơn trước không còn cáu gắt hay giận nữa,xem ra cô nàng đang rất vui thì phải,Elaine trêu cô:”Sheren nếu tôi muốn đổi xe mới thì sao?”

”Cũng được ,chiếc xe đó tôi mua cũng hơn 3 năm rồi.Cô thích thì cứ đổi”

Người ta nói khi đang yêu tâm trạng con người đặc biệt vui vẻ,cởi mở câu nói này không biết có thật không.Elaine cười nói:”Xem ra tâm trạng hôm nay của cô rất tốt”

”Đương nhiên tôi đã có culi khiên vác đồ ,đưa đón đi làm,còn phục vụ tận nơi nữa không vui sao được…tới Miu Miu cũng còn vui nữa mà”

Elaine không hiểu Sheren đang nói gì,cô chỉ dặn:”Được rồi cô nói gì tôi không hiểu .Cô làm gì cũng nên chừng mực,nhớ giữ gìn sức khoẻ ,chăm sóc cho Miu Miu giúp tôi”

”Được rồi mà,đừng nói như tôi ngốc lắm vậy tôi đã lớn rồi ,cô nên lo cho mình đi”

Elaine gác máy tự hỏi không hiểu rốt cuộc điều gì đã làm Sheren thay đổi,nhưng cô ấy thay đổi là một điều tốt,nên mừng cho cô ấy mới phải

Elaine đang định gửi mail cám ơn fan hâm mộ giúp Sheren thì Hà Phi gọi điện đến,vừa nhận điện thoại đã nghe :”Elaine chúc mừng sinh nhật,hôm nay em rảnh không?”

”Cám ơn anh,Hà Phi anh là quản lý của tôi mà ,hình như tôi rảnh hay không là do anh mà”

“Hì …hì …anh quên mất…vậy bây giờ em đến quán café Only One nha anh có quà tặng em”

Elaine thấy sao hôm nay mọi người đều ra vẻ thần bí hết,cô nói:”À được”

”Anh có chút việc nếu em vẫn chưa thấy anh đến thì chờ một lát nha”

Elaine cười nghĩ anh chàng này hôm nay lại định bày trò gì nữa,cô nói :”Được tôi sẽ chờ anh”

”Anh sẽ tranh thủ tới sớm tạm biệt em”

Nghe hai chữ 'tạm biệt' Elaine lại có cảm giác bất an,nhất là trong ngày sinh nhật .
Elaine tự cười mình hôm nay là sinh nhật Sheren chứ không phải sinh nhật cô nên sẽ không có gì đâu
Elaine ngồi chờ Hà Phi hơn 2 tiếng rồi mà vẫn không thấy anh đâu,có mấy người trong quán cứ nhìn Elaine khiến cô cảm thấy hơi ngại .

Elaine thấy có một thanh niên bước vào nhìn đông ,nhìn tây tìm người cô gái ngồi cách cô 2 bàn vẫy anh ta làu bàu:”Anh có biết mấy giờ rồi không”

Anh ta tiến về phía bàn ngồi thở không ra hơi luôn:”Anh về đây được là may lắm rồi,lúc nãy ở gần công viên Dream có vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng kìa”

Cô gái hỏi:”Anh không sao chứ?”

”Anh không sao chỉ là người trong chiếc xe kia coi bộ …haiz…”

Elaine nghe thấy vậy liền chạy tới hỏi anh ta:”Anh cho hỏi chiếc xe bị tai nạn là xe gì ,người trong xe có sao không ,trong xe là nam hay nữ…”

“Xe BMW màu trắng,trong xe thì tôi không thấy rõ chỉ nghe nói bị thương nặng lắm,hình như bên giao thông đang tới xe ,mà nhìn cô quen lắm chúng ta gặp nhau chưa?”

Elaiane nhớ xe của Hà Phi là một chiếc BMW trắng ,anh lại rất thích đến công viên đó,cô không nghĩ gì nữa đứng dậy hốt hoảng chạy nhanh ra khỏi quán café ,suýt nữa thì quên thanh toán tiền nên cô bị nhân viên trong quán gọi lại.

Khi thanh toán xong Elaine lao nhanh ra ngoài chạy thật nhanh về phía công viên nơi mà người thanh niên đó nói.

Không lẽ bao nhiêu năm rồi mà sự việc vẫn lặp lại như một vòng luẩn quẩn sao.
Người ta nói khi những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mỗi con người chính là khi mở mắt chào đời,khi bước vào lễ đường và khi nhìn thấy con cái chào đời .

Đối với Elaine cái cô sợ nhất chính là sinh nhật,mỗi khi gần tới ngày đó Elaine lại kiếm thật nhiều việc để làm mong có thể dùng công việc lấp vào khoảng trống để ngày đó qua thật mau .
Năm nay để qua sinh nhật ,Elaine đã chọn chuyến đi công tác qua Mỹ ngay ngày đó những tưởng sẽ yên ổn nào ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Hai chữ tạm biệt lúc nãy của Hà Phi vang lên trong đầu của Elaine.
Mỗi khi nghe ai nói 2 chữ này tâm trạng Elaine lập tức không vui,cô đã không còn dùng hai từ này từ rất lâu rồi.
Elaine nghe thấy tiếng cha mẹ gọi cô:”Như Như ngoan ba mẹ đi công chuyện một lát sẽ quay về mừng sinh nhật với con nha”

Elaine ngoan ngoãn gật đầu :”Dạ”

Cha mẹ cô mỉm cười nói:”Tạm biệt con yêu”

Đó là lần cuối Elaine còn được nhìn thấy cha mẹ cô cười,họ mất trong một tai nạn giao thông khi đang trên đường về nhà ,đó lại là ngày sinh nhật lần thứ 6 của cô,đối với một cô bé mà nói đó có thể xem như một cú sốc đầu đời.

Vì không còn người thân nào nên trung tâm xã hội đã đưa cô vào cô nhi viện ,sau khi vào cô nhi viện ,Elaine bị trầm cảm nặng suốt ngày chỉ thu mình vào một góc không nói chuyện với ai.
Cho đến một ngày gặp Tiểu Kiệt ,Elaine mới trở nên vui vẻ và cởi mở hơn.

Tiểu Kiệt luôn đi cùng Elaine ,có ai bắt nạt cô thì nó luôn bênh cô dù sau đó bị đánh đến u đầu chảy máu thì thằng nhóc vẫn cười hì hì.
Bệnh của Elaine cũng được cải thiện hơn ,trong khoảng một năm đó Tiểu Kiệt đã động viên ,an ủi Elaine rất nhiều.
Vào đúng sinh nhật 7 tuổi của cô Tiểu Kiệt nói sẽ cho cô một bất ngờ ,nó viết giấy hẹn Elaine ra:Gặp em ở cổng có quà cho em

Elaine hớn hở ra tới cổng thì thấy Tiểu Kiệt nằm trên đất tay nắm chặt một cây kẹo mút.
Thì ra Tiểu Kiệt đã trốn ra ngoài mua cho cô một cây kẹo lúc băng qua đường không cẩn thận bị xe ô tô đâm phải,tài xế đã phanh gấp nhưng vẫn không kịp.

Tài xế đang loay hoay gọi xe cấp cứu ,rồi chạy vào cô nhi viện thông báo tin mà không để ý Elaine đứng ở một góc.Elaine oà khóc chạy lại đỡ Tiểu Kiệt :”Anh mập đừng chết …đừng bỏ em…hu…hu…hu…”

Tiểu Kiệt lúc này chỉ còn thoi thóp:”Nhã Như đừng khóc …anh có quà cho em đây” thằng bé gắng gượng cầm cây kẹo trong tay đưa Elaine

Elaine lắc đầu nấc nghẹn:”Không em không cần …cha mẹ đã bỏ em …bây giờ anh cũng bỏ em…ai cũng bỏ rơi em…”

Tiểu Kiệt thều thào:”Anh sẽ không bỏ rơi em…nếu em nhớ anh hãy nhìn lên trời …anh sẽ luôn ở đó để mãi dõi theo em …bảo vệ em”

Elaine lắc đầu :”Không ….em không cho anh đi đâu…anh mập…”

Tiểu Kiệt dỗ dành cô:”Đừng khóc…anh sẽ đi trước để chờ em…chúng ta sẽ gặp lại nhau mà”

Elaine nói:”Thật sao?”

”Thật mà …anh chỉ muốn nhìn em cười …em có thể cười xem như nụ cười tạm biệt có được không“

Elaine ráng mỉm cười để Tiểu Kiệt có thể mang theo nụ cười của cô ra đi
Khi tài xế và các sơ trong cô nhi viện ra thì Tiểu Kiệt đã đi rồi còn Elaine thì ôm lấy Tiểu Kiệt mà khóc.

Mấy sơ kéo Elaine lại dỗ dành nhưng mặc cho ai khuyên cô vẫn không nín.
Quá khứ đã qua nhưng với Elaine mà nói vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua,Elaine cố chạy thật nhanh tự hỏi là ông trời đang trêu đùa cô hay đang cười nhạo cô ?

Người ta nói nếu một chuyện xảy một lần là tình cờ ,lặp lại hai lần thì là ngẫu nhiên,vậy còn ba lần thì là gì?

Elaine nhìn thấy chiếc xe BMW màu trắng tan nát bên đường thì cô nghĩ mình đã biết câu trả lời rồi,nếu một sự việc lặp lại 3 lần đó chính là số mệnh và giờ hình như số mệnh xoay một vòng lớn lại trở về vị trí ban đầu
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG