12/9/12

Chap 4. Cùng nhau cố gắng

Hình chỉ mang tính minh hoạ
Hôm nay cuối cùng bác sỹ cũng đồng ý cho Nhã Như xuất viện ,sau khi vào đến nhà của Tâm Lan,Nhã Như đã cầm điện thoại gọi về nhà mình,nhưng gọi hơn mười lần mà cũng không ai nghe máy.
Nhã Như nghĩ :”Không lẽ cô Tâm Lan đó đã thay mình đi Mỹ công tác rồi sao?Không đúng,cô ấy cũng như mình chắc sẽ không thể làm quen với mọi thứ nhanh như vậy đâu?”.


Nhã Như lại gọi thêm lần nữa,lần này thì có người bắt máy một giọng nói ngái ngủ vang lên:”A lô…là ai vậy?...a lô…ai vậy?…nói gì đi chứ?”.


Nghe giọng nói của chính mình vang lên trong điện thoại,Nhã Như lạc cả giọng ,cô nói:”Cô là…Hứa Tâm Lan?”.


Tâm Lan ở đầu giây bên kia chợt tỉnh ngủ hẳn:”Cô là Lâm Nhã Như?”.


Nhã Như cầm chặt ống nghe nói:”Phải,tôi hiện đang ở trong nhà của cô,tôi cũng không biết nói sao nữa …tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa…hay là tôi sẽ mua vé máy bay về HK …chúng ta sẽ…”


Tâm Lan vội vàng ngắt lời Nhã Như:”Khoan đã ...cô nghe tôi nói…bây giờ cô đừng làm gì cả,tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết .Cô hãy cứ thay vai trò của tôi trong một khoảng thời gian đi”.

Tâm Lan biết trong nhất thời chưa tìm ra cách nếu để Nhã Như quay về HK thì cũng không giải quyết vấn đề.Không lẽ Tâm Lan lại phải chi ra một số tiền lớn để phẩu thuật thẩm mỹ sao?

Vậy còn giọng hát của cô thì sao đây?
Hàng tá các vấn đề phát sinh làm Tâm Lan suy nghĩ đến đau đầu.

Cho nên cách tốt nhất hiện nay là cứ để mọi việc như lúc đầu đi,nếu ai có nghi ngờ hai người thì cứ vinh vào cái cớ “mất trí nhớ tạm thời” của bác sỹ nói là được rồi,nghĩ rồi Tâm Lan thầm khen mình thật thông minh.


Nhã Như ở đầu dây bên kia thấy Tâm Lan im lặng nên hỏi:”Tâm Lan…cô vẫn còn nghe máy chứ?”


 Tâm Lan trong lòng giờ đây cũng khá bối rối nên chỉ biết ậm ừ nói:”Còn…tôi vẫn đang nghe cô đây?”

Nhã Như lúng túng nói:”Tôi không biết hát …cũng không biết đóng phim,tôi…trước đây chỉ là nhân viên văn phòng thôi…tôi nghĩ mình không thể giúp cô đâu”.

Tâm Lan an ủi:”Không sao,cái gì không biết cô cứ nhờ Jack giúp đỡ,tôi tin anh ấy sẽ hết lòng giúp cô,còn không cô cứ nói mình không nhớ gì hết là được rồi”.


Nhã Như ngập ngừng:”Ý cô là Hà Phi sẽ giúp tôi…Tâm Lan…hay là tôi sẽ kể cho Hà Phi sự thật”


Tâm Lan đột nhiên lớn tiếng nói:”Không được ,cô điên sao?Nếu Jack biết cô không phải là tôi liệu anh ấy có giúp cô không?Mà cô nghĩ đi liệu một chuyện hoang đường như vậy có ai tin không?”.


Nhã Như thở dài:”Đừng nói là anh ấy,đến bây giờ ngay cả tôi còn không tin vào sự thật này nữa”


Tâm Lan cũng thở dài ,xúc động nói:”Xin lỗi… tôi hơi nặng lời ,có lẽ cô không hiểu để có được thành công như hôm nay tôi đã phải đánh đổi những gì đâu…”.


Đúng vậy ,có lẽ Nhã Như mãi sẽ không hiểu được Tâm Lan để có được sự nổi tiếng này đã phải đánh đổi cả mọi thứ cô có:tự trọng,tình yêu,người thân thậm chí cả lương tâm nữa.

Nhã Như là cô gái trong sáng hiền lành nên đối với cô thế giới này chỉ có trắng và đen ,nhưng trong thế giới của Tâm Lan còn có cả màu xám nữa,đó là mảng ký ức mà cô muốn quên đi,nhưng nó lại luôn thôi thúc cô phải nỗ lực để thành công.
Cho nên cô đã thề rằng mình phải trở thành người nổi tiếng phải có địa vị ,giàu có để những người trước đây coi thường cô phải hối hận

Nhã Như nghe Tâm Lan nói vậy cũng mềm lòng,cô nói:”Được rồi tôi sẽ giúp cô,nhưng cô cũng phải giúp tôi phải thay tôi làm tốt việc ở công ty,phải chăm sóc Miu Miu cho tôi,còn nữa cô phải…”


”Khoan đã cô nói chậm lại đã để tôi lấy giấy bút ghi lại” Tâm Lan không ngờ có thể thuyết phục được Nhã Như nhanh chóng như vậy,cô lấy giấy bút ra ghi lại lời của Nhã Như nói .


Tâm Lan nghĩ phải cố gắng làm được tất cả những việc này,coi như đây là một trong những việc tốt mà mấy năm qua cô làm để khiến lòng mình thanh thản.

Nhã Như hỏi Tâm Lan có cần gì không cô chỉ nói mọi việc đã có hà Phi giải quyết ,cô nói với Nhã Như chỉ cần yên tâm làm đúng như lời Hà Phi là được.
Tâm Lan còn nói với Nhã Như rằng sau này khi có việc cần thì hãy gọi điện thoại còn không thì đừng nên lãng phí tiền điện thoại vì gọi điện thoại đường dài rất tốn kém 

Gác điện thoại xuống,Nhã Như thở dài rồi đứng dậy,cô đi loanh quanh trong nhà quan sát ngôi nhà của mình,nói cho đúng thì phải gọi là ngôi nhà tạm thời của mình mới đúng.
Trong nhà mọi thứ được bày trí rất đẹp,trong nhà trưng bày rất nhiều cúp lưu niệm,cùng vô số giải thưởng mà Tâm Lan đã giành được,nhưng cô lại chỉ bỏ chúng ở một góc khuất.

Vị trí đẹp nhất trong nhà thì chỉ bày một bình hoa hồng kết bằng ruy băng và một khung ảnh cũ ,trong ảnh là một người phụ nữ và một đứa bé gái đang cười thật tươi trên tay đứa bé cầm một bó hoa hồng bằng ruy băng giống hệt hoa trong chiếc bình.
Nhã Như cầm bức ảnh lên xem bất chợt thở dài nói:”Tâm Lan thật ra cô là người như thế nào?”

“Cô đúng là một người nhàm chán mà”đây là kết luận của Tâm Lan sau khi xem xét toàn bộ căn nhà tạm thời của mình.


Ngôi nhà bày trí khá tinh tế nhưng lại mang một nét gì đó u buồn.Trong nhà có khá nhiều khung ảnh nhưng lại chỉ toàn là ảnh tĩnh vật và ảnh một con mèo mà Nhã Như gọi là Miu Miu.

Tâm Lan chỉ biết lắc đầu nói:”Nhã Như cô không bao giờ cảm thấy vui vẻ hay sao?”
Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG