19/6/13

Chap 17.Thành thân ?!

Hình chỉ mang tính minh hoạ
Tại một ngọn núi cách Lư Châu hơn 3 dặm về hướng tây có một cô nương đang loay hoay nhìn trước ngó sau tìm tìm kiếm kiếm một thứ gì đó.
Khi tìm thấy một cái cây nhỏ lá hình vẩy mọc đối xứng nhau thì cô liền dùng sức bứng luôn cả gốc lẫn ngọn.

Hải Kiều hớn hở chạy về phía một đôi nam nữ đang ngồi nghỉ gần đó reo lên :"Tìm thấy rồi...Thu Cúc xem nè...loại lá trắc bách diệp gì đó mà muội muốn tìm ở đây nè" rồi huơ huơ cái cây vừa hái được cười vui vẻ

Thu Cúc băng lại vết thương cho Dư Tĩnh rồi đứng dậy đi tới gần xem xét cái cây rồi gật gù :"Đúng là nó nhưng chỉ cần hái lá là được ,tỷ không cần phải bứng cả gốc cây lên đâu"

Hải Kiều cười hì hì nói :"Ta muốn đem nó về trồng ...nhìn nó cũng rất đẹp có thể dùng làm cảnh mà...nếu sau này có ai bị thương chúng ta không cần phải đi tìm"

Thu Cúc quay lại nhìn đại ca cười đầy ẩn ý :"Xem ra vết thương của huynh rất mau sẽ khỏi" rồi quay lại cùng Hải Kiều đi hái thêm một số lá cây trắc bách diệp nữa
Dư Tĩnh ngồi trên một tảng đá nhìn hai cô nương này vì mình mà mấy hôm nay không màng cả ăn uống ,anh khẽ nói:"Đa tạ 2 người "

Thật ra ngoài câu nói này anh cũng chẳng biết nên nói gì vào lúc này,Hàn Đình đã ra lệnh cho thuộc hạ bắt tất cả những ai tới mua thuốc cầm máu và trị thương.

Trong tình hình đó thì Thu Cúc đã vận dụng hết vốn y thuật có được tìm một số thảo dược khác dễ tìm có mặt thường nhật trong sinh hoạt để thay thế cho mấy lọai thuốc trị thương kia.

Nàng nói rằng tuy dược tính của chúng không mạnh nhưng nếu điều trị lâu cũng sẽ có kết quả vì vết thương của Dư Tĩnh khá sâu cho nên nếu không trị thương kịp thời sẽ rất lâu khỏi và có nguy cơ bị hoại tử.
Hơn nữa những loại thảo mộc này không quá nồng nếu dùng dài hạn cũng không sợ ai phát hiện.

Do vẫn còn thiếu vị thuốc này nên Hải Kiều đã cùng Thu Cúc ,Dư Tĩnh và Dư Thanh ra ngoài ,cô dặn dò y mua hàng hóa rồi chất đầy hai xe kéo để sau khi hái thuốc xong họ sẽ hội ngộ tại ngôi đình cách chân núi không xa rồi cùng nhau quay về.

Hải Kiều vẫn đang loay hoay bỏ lá trắc bách diệp vào chiếc giỏ tre nhỏ.
Gương mặt cô bị nắng chiếu vào nên ửng đỏ ,mấy giọt mồ hôi chảy xuống bị bàn tay dính ít đất bùn của cô quyệt qua khiến gương mặt cô như con mèo nhỏ lấm lem bùn đất.

Thu Cúc thấy thế liền nói:"Tam nương...mặt của tỷ dính dơ rồi kìa"

Hải Kiều nghe vậy liền lấy tay chùi chùi càng khiến gương mặt lấm lem hơn,Thu Cúc quay lại nhìn anh khẽ nói:"Đại ca huynh mau lau giúp tỷ ấy đi"

Dư Tĩnh đứng dậy đi tới mở bình nước mang theo đổ ra một mảnh vải sạch rồi đi tới gần định đưa cho Hải Kiều,thấy tay cô đều lấm bẩn thì anh khẽ nói :"Để ta lau giúp cô được không?"

Hải Kiều mỉm cười hồn nhiên nói đa tạ rồi ngẩng đầu lên để anh lau giúp khuôn mặt như mèo của mình.
Thu Cúc đứng bên cạnh mỉm cười rồi nói với hai người rằng mình sẽ mang giỏ thuốc xuống núi trước.
Vừa đi được khoảng mươi bước thì cô nhìn thấy Dư Thanh đứng đó tự bao giờ, ánh mắt lộ vẻ lo âu thấy nàng thì y xoay người bước đi.

Thu Cúc bước nhanh tới để sánh vai y anh cô hỏi :"Thanh đệ sao trông đệ không được vui?Có tâm sự sao?"

Dư Thanh vẫn bước đi không dừng lại và nói:"Nhị tỷ...tỷ đừng gán ghép đại ca và Tam nương nữa...họ..." y chợt im lặng không nói gì nhưng cước bộ có phần nhanh hơn.

Thu Cúc cũng bước nhanh hơn :"Tại sao chứ ?...huynh ấy chưa có ý trung nhân thì ta làm mai cho huynh ấy có gì sai chứ...hơn nữa..."

Dư Thanh thay nàng trả lời :"Hơn nữa huynh ấy cũng đã bắt đầu yêu thích Tam nương" lời nói mang theo cả sự lo âu.

"Nếu đại ca đã yêu thích tỷ ấy thì cớ sao chúng ta không tác hợp cho họ?"

Dư Thanh lúc này đã đi tới ngôi đình,y quay lại nhìn thẳng vào gương mặt của nàng :"Nhị tỷ...tỷ có biết mười tám năm nay đại ca đã sống như thế nào không?...huynh ấy không ngừng tự trách mình ,thậm chí còn thường xuyên bị ám ảnh về chuyện đó..."

Thu Cúc nghe Dư Thanh nói lại càng mờ mịt :"Nếu vậy chúng ta càng phải tìm cho huynh ấy một ý trung nhân để huynh ấy sớm thành gia lập thất...như vậy huynh ấy sẽ không tự dày vò bản thân nữa"

Dư Thanh khẽ lắc đầu:"Tỷ lầm rồi...xưa nay huynh ấy chưa từng nghĩ sẽ tìm ý trung nhân vì huynh ấy sợ sẽ không có khả năng bảo vệ cho cô nương ấy khiến cô ấy mất mạng như Đào tỷ tỷ"

"Đào tỷ tỷ?"

Dư thanh cười buồn miêm man nhớ lại chuyện xưa :"Đào tỷ tỷ sống ở tái ngoại, đệ và đại ca vì muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của Phúc vương nên đã lưu lạc khắp trời nam đất bắc, thậm chí còn lên đường ra tái ngoại... nhưng đúng là ông trời thích làm khó Dư gia chúng ta...bọn đệ vốn đã tìm được chút ít manh mối nhưng sau cùng lại bị bọn chúng phát hiện và truy sát ...Bọn đệ may mắn gặp được Đào tỷ...tỷ ấy rất tốt đã giúp đỡ cho bọn đệ rất nhiều...đệ đã từng nghĩ sẽ làm mai cho họ nhưng đại ca nói rằng huynh ấy không có ý với Đào tỷ tỷ và chỉ xem tỷ ấy như tiểu muội...huynh ấy còn ở trước mặt Đào tỷ tỷ đã từ chối thẳng thừng..."

Thu Cúc thở dài :"Huynh ấy thật cố chấp "

Dư Thanh trầm giọng kể tiếp câu chuyện:"Đào tỷ tỷ là nữ nhi đương nhiên là rất ngại nhưng tỷ ấy cũng như Tam nương vẫn không bỏ rơi đại ca...nhưng cũng chính vì điều này đã khiến tỷ ấy mất mạng...Phúc vương vốn chỉ  muốn bắt đệ và đại ca nhưng do không tìm được người nên sau cùng hắn đã quyết định đốt cháy và tiêu giết sạch toàn bộ người trong ngôi làng mà Đào tỷ sống..."

Thu Cúc trầm mặc không nói gì ,chỉ có mình Dư Thanh là tiếp tục nói:"Võ công của đệ lúc đó quá tệ còn đại ca thì bị thương nặng...bọn đệ  vốn không đủ sức bảo vệ cho họ mà để họ bảo vệ ngược lại..."

Thu Cúc không ngờ mọi sự lại như vậy,cô cúi đầu thấp giọng nói: "Tỷ thật sự xin lỗi...tỷ chỉ nghĩ rằng nếu huynh ấy và Tam nương có thể tiến xa hơn...thì họ sẽ được hạnh phúc"

Dư Thanh vẫn trầm tư :"Thật ra nếu có người muốn đại ca hạnh phúc thì người đó chính là đệ...huynh ấy đã vì Dư gia làm rất nhiều chuyện...nhưng mà cũng có quá nhiều người vì huynh ấy mà chết...Đào tỷ còn bị hại  trước mắt đại ca...Tuy huynh ấy không yêu Đào tỷ tỷ nhưng huynh ấy cũng đã tự trách mình...huynh ấy đã từng lập một lời thề nếu như chưa thể trả xong huyết hải thâm thù này huynh ấy quyết không yêu bất cứ cô gái nào...huynh ấy không muốn chứng kiến người huynh ấy yêu thương từng người từng người chết trước mặt huynh ấy..."

Dư Thanh sao khi nói xong thì tiếp tục trầm mặc còn Thu Cúc cũng im lặng.
Bao năm xa cách nên cô đối với họ vốn tưởng có thể lần nữa quan tâm và chăm sóc cho họ nhưng hiện tại nàng đối với họ càng cảm thấy mơ hồ không thể hiểu rõ ,lại càng không biết nên làm thế nào với quyết định của đại ca.

Tình cảm đôi khi là thứ làm cho con người trở nên mạnh mẽ vì nhờ nó mà sẽ phải trải qua đủ mọi cảm giác :ái,hận,bi,hỷ,... trong cuộc đời.

Nhưng chính nó cũng khiến họ trở nên yếu đuối và dễ gục ngã vì bản thân một người khi bị quá nhiều tình cảm khác nhau chi phối thì càng chịu đủ loại dày vò ,đau khổ nhất là đối với một người phải trải qua quá nhiều thống khổ như Dư Tĩnh thì tình cảm có lẽ chính là cái mà khiến anh sợ hãi nhất trong lúc này.

Trời cũng đã bắt đầu xuống núi ,mấy con nhạn cũng bay về tổ nhưng ngôi nhà mà Dư Tĩnh ,Thu Cúc và Dư Thanh đã được sinh ra vốn đã không còn từ rất lâu rồi .
Họ biết phải đi đâu về đâu đây?
Hai người vẫn đang trầm mặc không nói gì ,mỗi người đều trầm ngâm suy tư về quá khứ và hoài niệm mãi về nó.

Cho tới khi nghe có tiếng người nói thì họ mới ngẩng lên và nhìn thấy từ xa Hải Kiều đang được Dư Tĩnh dìu đi,Dư Thanh đứng định đứng dậy thì Thu Cúc đã nhanh chân đi trước một bước.
Cô đi tới đỡ Hải Kiều rồi hỏi:"Tam nương tỷ sao vậy?"

Dư Tĩnh thấy cô liền buông tay rồi nói:"Chân cô ấy bị tê ta đã khuyên nên ngồi nghỉ một lát nhưng cô ấy một mực không chịu"

Hải Kiều chu môi lên nói:"Huynh quên là hơn 5 ngày nay tên họ Hàn kia ngày nào cũng tới kiểm tra quán trọ sao...nếu chúng ta còn không mau về không biết hắn ở đó lại gây nên chuyện gì nữa"

Thu Cúc dìu cô tới ngôi đình nói :"Vậy chúng ta nên chia nhau về hay là ..."

Hải Kiều xoa cằm nói:"Chúng ta cùng nhau trở về...cứ nói là hội ngộ trên đường...Dư Thanh đệ mua hết mọi thứ chưa?"

Dư Thanh đứng dậy gật đầu rồi nói:"Vậy chúng ta mau trở về đi"

Họ nhanh chóng mang theo đồ quay về quán trọ,Dư Thanh lấy lý do là chân Hải Kiều đứng lâu sẽ không tốt nên sẽ đẩy hàng hóa và cô về .
Còn Dư Tĩnh đi cùng Thu Cúc nhưng do vết thương trên người còn chưa khỏi nên nàng chủ động giúp anh một tay ,hai người cùng đẩy xe hàng về quán trọ.

Hải Kiều ngồi trên xe hỏi Dư Thanh về chuyện của huynh đệ họ trong mấy năm gần đây nhưng y chỉ ậm ừ cho qua chuyện khiến cô cảm thấy không vui.
Vừa về tới quán trọ đã thấy bên trong mọi người đổ xô chen nhau đứng ,tại một góc nhà bày la liệt một số đồ linh tinh như: vải vóc rồi rau cải và còn có rượu và mấy loại đồ khô chất đầy cả nữa quán trọ.

Tuyết Mai đang ngồi đó kiểm tra rồi đếm số đồ chất cao như núi kia thì nghe được tiếng của Hải Kiều:"Không phải đã nói rằng ta và Thu Cúc đi mua hàng sao...lại là ai cao hứng mà mua thêm hàng hóa vậy...lại còn nhiều như thế...thật lãng phí...tháng này chúng ta cũng đâu có dư giả gì"

Tuyết Mai đi tới cái bàn chỗ Hải Kiều đang ngồi nói:"Tam nương mấy thứ này do Hàn đại nhân mang tới...ngài ấy nói muốn mời chúng ta một bữa cơm ,nhân tiện sẽ bàn với tỷ về việc đãi tiệc ở quán trọ chúng ta"

Hải Kiều vẫy tay gọi A Tam tới rồi dặn:"Ngươi mau ra cửa sau giúp huynh đệ họ Dư một tay mang hàng hóa vào kho" rồi quay sang hỏi Tuyết Mai:"Hắn muốn đãi tiệc gì...ta phải nhân cơ hội này mà vét sạch túi hắn" rồi cười ha ha ,cô nghĩ tới gương mặt của Hàn Đình khi trả ngân lượng nên trong nhất thời không kìm được mà cười ngốc một mình.

Tuyết Mai nhìn cô ấp úng nói:"Hàn đại nhân muốn đãi tiệc thành thân tại đây"

Hải Kiều ngồi xuống ghế ,nhàn nhã rót một chén trà rồi hỏi:"Là cô nương nhà nào vô phúc bị hắn nhìn trúng thế?" rồi cười ha ha đưa chén trà lên uống.

Tuyết Mai lại lắp bắp:"Tam nương...cô nương đó...chính là tỷ..."

Hải Kiều bị lời nói của Tuyết Mai dọa cho hoảng sợ ,nước trà trong miệng chưa kịp nuốt xuống thì bị sặc rồi phun luôn cả ngụm trà đang uống sau đó ho sặc sụa.
Thu Cúc từ bên ngoài đi vào đã nghe thấy tiếng ho của cô liền đi tới :"Tỷ không sao chứ Tam nương?"

Hải Kiều lắc đầu rồi dùng tay vuốt cổ :"Thu Cúc...tên họ Hàn kia...điên rồi...hắn muốn thành thân với ta..." rồi ho tiếp

Vẻ mặt Thu Cúc có chút thay đổi còn Tuyết Mai sắc mặt lộ vẻ khó xử nói:"Ngài ấy hiện tại đang ở trong phòng tỷ nói là muốn trang trí nó thành tân phòng"

Hải Kiều đứng phắt dậy nói to:"Hắn tưởng mình là ai...ta nói sẽ thành thân với hắn khi nào...sao các muội lại cho hắn vào?"

"Mười năm trước nàng đã hứa sẽ thành thân với ta mà"
Hàn Đình từ xa đi tới theo sau y là Tử Lan và Trúc Thanh ,ai nấy đều hướng Hải Kiều bằng đôi mắt hiếu kỳ khiến cô càng bực tức hơn.

Hải Kiều gắt lên:"Ta gặp ngươi còn chưa tới mười ngày thì sao mà lấy ngươi được..." rồi hướng hai cô gái đi cùng hắn ấm ức hỏi :"Các muội không nói với y ta hiện tại đã mất đi ký ức sao?"

Hàn Đình cười cười nói :"Chính vì nàng đã mất đi ký ức nên mới không nhớ lời hứa này...nhưng chỉ cần ta nhớ là được..."

Hải Kiều ngẩng nhìn Thu Cúc cầu cứu nhưng nàng ấy hiện đang suy tư nên không nói gì,cô liền hướng Hàn Đình nói:"Hàn đại nhân à...ta sẽ không thành thân với ngươi...lời nói là từ một phía của ngươi vốn không có chứng cứ xác thực...ta hiện lại mất ký ức căn bản lời ta nói trước kia xem như không tính ...vậy nhé...Thu Cúc tiễn khách" rồi đi tới trước quầy vờ kiểm tra lại sổ sách.

Thu Cúc vẫn đứng yên nơi đó ,gương mặt đầy vẻ suy tư.
Hàn Đình đương nhiên đâu chịu từ bỏ,y đi tới trước mặt cô nói rằng:"Lời của ta chính là chứng cứ...nàng hiện tại vẫn chưa thành thân cho nên ta vẫn có cơ hội theo đuổi nàng mà"

Hải Kiều ngẩng lên nhìn y rồi hừ lạnh một tiếng:"Hàn đại nhân... ngươi hiện tại đâu giống như đang theo đuổi ta mà giống đang uy hiếp ta hơn...hơn nữa ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi...ta đã có ý trung nhân rồi nên mong ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi"

Tất cả mọi người đều dồn về phía Hải Kiều, Hàn Đình hướng mắt nhìn cô hỏi :"Ý trung nhân của nàng rốt cuộc là ai?"

Hải Kiều bị mọi người nhìn tới ngượng ngùng ,cô quát :"Nhìn gì mà nhìn...các người không cần làm việc nữa sao?" rồi đi ra chiếc bàn tại sảnh lớn ngồi xuống

Mọi người xung quanh thấy cô đều tản ra vờ làm việc nhưng vẫn tò mò chốc chốc lại nhìn cô ,Hàn Đình thấy cô không không trực tiếp trả lời mình thì cười lạnh:"Nếu hiện tại nàng vẫn chưa muốn thành thân ta sẽ chờ thêm một thời gian nữa"

Hải Kiều bực dọc nghĩ có lẽ vì cô từng đứng trước mặt nhiều người đắc tội với hắn nên Hàn Đình mới bám riết cô không tha.

Bên trong A Tam và huynh đệ Dư Tĩnh đang mang ra mấy vò rượu lớn,thấy vậy cô liền cười ngẩng lên nói với Hàn Đình :"Nếu muốn thành thân ta cũng không chọn ngươi" rồi đứng dậy đi tới đỡ vò rượu trong tay Dư Tĩnh nói:"Để muội giúp huynh"

Dư Tĩnh lắc đầu nói:"Không cần cứ để ta tự làm"

Hải Kiều không chịu buông tay:"Nặng lắm đó để muội giúp cho"

Hàn Đình nhìn hai người đang níu qua níu lại vò rượu thì lớn tiếng hỏi:"Ý trung nhân của nàng là hắn?"


Trắc bách diệp


Trắc bách diệp

Trắc bách diệp và bá tử nhân là hai vị thuốc được lấy từ cây trắc bá (Biota orientalis (L.) Endh) thuộc họ Hoàng đàn (Cupressaceae).

Đó là một cây cảnh quen thuộc được trồng từ lâu đời ở vườn gia đình, vườn hoa, các công sở, đình chùa.
Trắc bách diệp là cành non và lá, thu hái quanh năm, tốt nhất vào tháng 3-5, rửa sạch, phơi trong râm hoặc sấy nhẹ cho khô để bảo đảm phẩm chất. Dược liệu đã sơ chế là cành nhỏ dẹt mang những lá hình vảy, màu lục nâu sẫm. Khi dùng, để sống hoặc sao đen. Bá tử nhân là quả già thu hái vào tháng 9, phơi khô, giã bỏ vỏ cứng, sàng sẩy cho sạch, lấy nhân. Nếu đem nhân sao qua, giã nát, ép bỏ dầu sẽ được bá tử sương. Dược liệu có hình trứng, chắc mẩy, màu trắng ngà, nhiều dầu.

Thành phần hóa học trong lá trắc bá tươi gồm tinh dầu với hàm lượng 0,6-1%, flavonoid toàn phần 1,72%, lipid và các acid hữu cơ. Tinh dầu chứa thuyon, fenchon, camphor, caryophylen, terpinol. Flavonoid là myricetin, quercitrin, amentoflavon. Acid hữu cơ là acid juniperic, acid sabinic, acid pimaric, acid isopimaric.

Quả trắc bá chứa tinh dầu, trong đó chủ yếu là a-cedrol chiếm 36,84%, dầu béo.

Trong y học cổ truyền và kinh nghiệm dân gian, trắc bách diệp có vị đắng, chát, hơi hàn, có tác dụng cầm máu trong những trường hợp chảy máu sau:

Chữa ho ra máu, thổ huyết: Trắc bách diệp (sao cháy đen), ngải cứu mỗi vị 15g; can khương 6g (sao). Các vị sắc với 200ml nước, còn 50ml, uống làm một lần trong ngày.

Chữa chảy máu do nhiễm khuẩn gây sung huyết: Trắc bách diệp, liên kiều, hoa hòe mỗi vị 12g; kim ngân hoa, bồ công anh mỗi vị 20g; cỏ nhọ nồi 16g; chi tử (sao) 10g. Sắc uống ngày một thang.

Hoặc trắc bách diệp, hoàng bá, cỏ nhọ nồi, tỳ giải, mộc thông mỗi vị 16g; hoàng cầm, liên kiều, hoa hòe mỗi vị 12g. Sắc uống trong ngày.

Chữa chảy máu do cơ địa dị ứng gây rối loạn thành mạch: Trắc bách diệp, sinh địa, hoa hòe mỗi vị 16g; cỏ nhọ nồi 20g; huyền sâm, địa cốt bì mỗi vị 12g. Sắc uống.

Chữa chảy máu chân răng: Trắc bác diệp, hoàng liên, a giao mỗi vị 12g; thạch cao 20g; sinh địa, thiên môn mỗi vị 16g. Sắc uống.

Chữa sốt xuất huyết: Trắc bách diệp, rễ cỏ tranh, cỏ nhọ nồi mỗi vị 16g; lá tre, hạ khô thảo mỗi vị 20g. Sắc uống trong ngày.

Hoặc trắc bách diệp (sao đen), bông mã đề mỗi vị 20g; rau má, cỏ nhọ nồi mỗi vị 30g. Sắc uống.

Chữa trĩ ra máu: Trắc bách diệp, hoa kinh giới, hoa hòe, chỉ xác (lượng bằng nhau). Tất cả phơi khô, giã nhỏ, rây bột mịn, làm thành từng gói chè nhúng, mỗi gói 10g. Ngày uống 2 gói trước bữa ăn 30 phút hoặc khi đang chảy máu.

Chữa động thai, băng huyết: Trắc bách diệp 20g; ngải cứu, cỏ nhọ nồi mỗi vị 16g, cành tía tô, củ gai mỗi vị 12g. Sắc uống làm một lần trong ngày.

Chú ý: Người không phải chứng thấp nhiệt, không được dùng.

Bá tử nhân có vị ngọt, tính bình, là thuốc bổ tâm, định thần, nhuận táo, được dùng phối hợp với các vị thuốc khác trong những trường hợp sau:

Thuốc an thần: Bá tử nhân, táo nhân mỗi vị 12g. Sắc uống trong ngày.

Chữa suy nhược thần kinh: Bá tử nhân, quy bản, táo nhân mỗi vị 8g; ba kích, thục địa, kim anh, khiếm thực, hạt sen, đảng sâm, bạch truật mỗi vị 12g; nhục quế 4g. Sắc uống ngày một thang.

Hoặc bá tử nhân, long nhãn, táo nhân mỗi vị 8g; bạch truật, hoài sơn, đảng sâm, ý dĩ, hạt sen, kỷ tử, đỗ đen sao mỗi vị 12g. Sắc uống.

Chữa khó ngủ, hồi hộp, nôn nao, hay kinh sợ: Bá tử nhân, táo đen (sao đen), thảo quyết minh (sao), mạch môn, long nhãn, hạt sen mỗi vị 10g. Sắc uống.

Chữa mất ngủ, ra mồ hôi trộm ở bệnh nhân lao xương: Bá tử nhân, tri mẫu, hoàng bá mỗi vị 12g; mẫu lệ 20g; thục địa, quy bản, long cốt mỗi vị 16g; ngũ vị tử, toan táo nhân mỗi vị 6g. Sắc uống.

Chữa vữa xơ động mạch với chứng chóng mặt, ù tai: Bá tử nhân, mạch môn, mẫu đơn bì, mạch thược, a giao mỗi vị 9g; sinh địa 12g; ngưu tất 6g; cam thảo 4g; nhân sâm 3g. Sắc uống.

Chữa bế kinh: Bá tử nhân, ngưu tất mỗi vị 20g; trạch lan, tục đoạn mỗi vị 40g; thục địa 15g. Tất cả phơi khô, tán bột, rây mịn làm thành viên. Ngày uống 20-30g.

Chữa kinh giật: Bá tử nhân, táo nhân, bán hạ chế, trần bì mỗi vị 8g; đảng sâm 16g; thục địa, kỷ tử, bạch truật, long nhãn, hà thủ ô mỗi vị 12g. Sắc uống.

Ngoài ra, nhân dân ở một số nơi có kinh nghiệm dùng bá tử nhân để sống với liều 6-10g cho người lớn và 3-5g cho trẻ em tùy tuổi, giã nát, thêm nước, gạn uống để chữa kiết lỵ với kết quả rất tốt.




Trắc bách diệp và bá tử nhân

Nguồn vietbao.vn

PS: cây này hồi đó thường thấy hay trồng trong mấy trường học,mấy đứa bạn nói ép vào tập sẽ nhớ bài lâu hơn nên tụi nó hay gọi là cây học giỏi.

Nhưng mùi của nó hăng hăng rất khó chịu,bây giờ mới biết cây này cũng là cây thuốc ,có điều là chưa từng thấy quả của nó bao giờ


Bài viết Đang online
TRỞ LÊN ĐẦU TRANG